Hắn không đáp, ánh mắt chuyển tới đây, nhìn xuống ngọc bội xanh ngọc
có gắn dây đeo ở bên hông ta: “Đây là cái ngọc bội gì? Trước đó vài ngày
sao không thấy ngươi đeo.”
Hắn rút kiếm, mũi kiếm dứt khoát, đem ngọc bội của ta câu đến lòng
bàn tay.
“Ách, đây là khối của ta. Của ngươi cùng khối này giống nhau……”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, ta lại sửng sốt.
Hắn liếc nhìn ta thật sâu, vẻ tươi cười trên khóe miệng càng ngày càng
lớn: “Không, ta muốn khối này. Muốn khối này trên người ngươi.”
Trên mặt ta lại nóng ran lên, gian nan mở miệng: “Vì sao?”
“Bởi vì……” Hắn nhẹ nhàng kéo, đem dây đeo trên ngọc bội kéo
xuống: “Khẳng định là ngươi đem thứ tốt nhất giữ lại cho chính mình!”
“Ta không có!” Ta cả giận nói, tên tiểu tử này, đúng là lấy tâm tiểu nhân
đo lòng quân tử, rõ ràng đều giống nhau!
Hắn cao giọng cười, nơi không xa, Lâm Phóng cùng sư phụ đều nghiêng
đầu nhìn qua.
“Đùa ngươi thôi, nha đầu.” Hắn đem ngọc bội để vào trong ngực: “Làm
cho ta một cái tua treo ngọc này, không được mua từ chợ cũng không được
cho Tiểu Lam làm.”
“Tử Tô thối, ngươi cho là đôi tay để luyện kiếm phổ bảo tàng này của ta
lại đi làm tua treo ngọc cho ngươi?” Ta căm giận nói: “Rất đại tài tiểu
dụng*! Thuật nghiệp phải có chuyên công, hiểu không?!”
*Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn mà dùng vào việc nhỏ; thuật nghiệp phải
có chuyên công: đại loại là khả năng lớn phải dùng cho công việc thích