MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 239

Ta nghĩ nghĩ, cũng nên đi qua giúp đỡ.

Xuống ngựa, lúc đi lướt qua Ôn Hựu.

Bỗng có một bàn tay ngang ngược duỗi ra, bắt lấy cánh tay ta, kéo sang

một bên.

Ánh mắt của ta chuyển dần từ cánh tay trắng nõn thon dài đến của bàn

tay đến mặt của hắn.

Thực dễ nhìn……

Hắn không nhìn ta mà nhìn thẳng phía trước: “Không cần chạy loạn.”

“Ừ.” Ta thấp giọng nói.

Buông tay ta ra, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm trước mặt.

Ta cũng nhìn qua, thấy hai vị sư huynh mới chỉ thi triển chút quyền

cước đơn giản mà mấy tên thổ phỉ kia đã chạy chối chết.

Một vị sư huynh hướng về phía bọn họ lớn tiếng hô, dường như là nói

cho bọn hắn không cần tiếp tục làm nghề này, chỉ cần đến thành Quảng
Châu tìm Cầu gia sẽ được ăn no mặc ấm, nghiêm túc luyện võ, vân
vân……

“Ngươi nói muốn tặng ta ngọc bội đâu?” Ôn Hựu bỗng nhiên nói.

Ta quay đầu, phát hiện hắn như cũ mắt nhìn phía trước.

Lòng ta đột nhiên nhảy dựng, hiện tại nhiều người như vậy, làm sao ta

có thể không biết ngượng mà đưa cho hắn? Ta đành phải nói: “Ở trong bao
đồ.”

Lại hỏi thêm câu: “Ngươi nhận?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.