MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 237

Đang trên đường đi, sư phụ thúc ngựa đến bên cạnh ta: “Hoằng Nhi,

hôm nay thấy sắc mặt ngươi đỏ có chút dị thường, có phải bị nhiễm phong
hàn?”

Một sư huynh hiểu biết y thuật cũng thúc ngựa tới đây: “Sư muội cần

phải bắt mạch?”

“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Ta khoát tay, “Ta nóng, ta

nóng!”

Một bên Tiểu Lam lại vô cùng thông minh lôi ra cây quạt, vù vù quạt

cho ta.

A…… Khí thở ra đều là màu trắng. Tiểu Lam, em là muốn bổn tiểu thư

lạnh chết sao?

Ước chừng là thấy hai người chủ tớ chúng ta nóng đến có chút quái dị,

sư phụ cùng sư huynh liếc nhau, thúc ngựa đi trước.

“Tiểu Lam! Lạnh chết!” Ta vội vàng đánh rớt cây quạt trong tay nàng.

“Tiểu thư, ai bảo mặt của cô đỏ như vậy!” Tiểu Lam ủy khuất nói.

Ta duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nóng hầm hập, nhịn không được giương

mắt, nhìn người kia cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ.

Khăn cột tóc như lụa, dáng người anh tuấn.

Lời nói hôm qua, đều bị hắn nghe thấy.

Trời ơi, ta phải sống như thế nào đây?

Trên mặt càng thêm nóng hừng hực.

Được hơn nửa ngày, chúng ta tiến vào một vùng sơn dã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.