MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 323

Hắn chăm chú nhìn ta.

Ta đã từng thấy ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt ôn nhu; ánh mắt mỉm cười,

ánh mắt tức giận của hắn.

Nhưng ta lại chưa hề bắt gặp ánh mắt như thế này. Rõ ràng đang cười,

lại cho ngươi cảm giác rất khó bỏ qua.

Ánh mắt thật sâu, như muốn như vậy, nhìn ta cả một đời.

Ta cũng nhìn không được nữa, hung hăng quăng đi ly rượu, hai tay ôm

quyền, khom người khúm núm: “Thanh Hoằng tạ ơn thường hầu đại nhân!”

Xoay người lên ngựa, quay đi về phía hắn đứng.

Tử Tô, ngày khác, ta sẽ không phụ ngươi mong muốn, khải hoàn mà về!

“Tử Tô, các vị đại nhân, mời trở về!” Lâm Phóng cao giọng nói.

Tiếng roi vang dậy, chúng ta hai mươi tám người, bắt đầu khởi hành, khí

thế như nước lũ, rong ruổi mà đi.

Ta cùng Lâm Phóng đi ở chính giữa đội hình.

“Ngươi đã là tướng quân, há có thể ở trước mặt mọi người mà rơi lệ.”

Lâm Phóng thản nhiên nói.

“Đúng vậy.” Ta vuốt vuốt nước mắt trên mặt.

“Ngươi biết nhiệm vụ hành quân lần này, vì sao ta phải đáp ứng

không?” Lâm Phóng lại nói.

Ta kinh ngạc nhìn Lâm Phóng — hắn luôn luôn rất ít khi chủ động đem

ý đồ của chính mình nói cho người khác nghe, hôm nay hình như có chút
kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.