MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 338

Hoắc Dương bay lên hết độ cao, rồi từ từ rơi xuống, thân ảnh của hai

chúng ta giao nhau trong không trung, ta một cước đạp lên trên đỉnh đầu
hắn……

Gắng sức phi lên!

Khi ta thấy được lá cờ trên lầu cổng thành, lại nghe thấy tiếng hít không

khí càng lớn cùng âm thanh tán tụng.

Ta rơi xuống trên vách tường ở cổng thành.

Chỉ cần tường này cao thêm một thước, ta sẽ kiệt lực. Vẫn còn hoàn

hảo.

Nhìn ánh mắt đờ đẫn và biểu tình cứng ngắc của chúng tướng sĩ trước

mặt, ta hừ lạnh một tiếng.

“Hay!” Tiếng khen hay như sấm bỗng nhiên vang lên, vang vọng cả trên

dưới cổng thành, chấn động khiến trong tai ta phát đau.

Ta cảm thấy thật đắc ý, ánh mắt tìm kiếm nam tử cao gầy kia, nhún chân

vài cái đã đến trước mặt hắn, cũng không có người dám ngăn trở.

Lúc này mới nhìn rõ dáng người hắn cao lớn phi thường, chỉ là bộ mặt

hơi gầy, xương gò má rất cao, trong mắt có chút tàn nhẫn.

Lúc này, sắc mặt hắn có chút khó coi.

Ta nói: “Ngươi và ta đều là du kích tướng quân, ta không cần bái ngươi.

Đây là thánh chỉ của hoàng đế cùng với danh thiếp của sáu mươi mốt người
chúng ta.” Ta đem danh thiếp ném cho hắn.

Hắn im lặng mở ra nhìn một lượt rồi chắp tay về phía ta nói: “Chiến

tương quân, mạt tướng vừa rồi thất lễ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.