Nhưng mà quân doanh, sẽ không bởi vì một người tử vong mà tạm dừng
nửa bước.
Chúng ta càng thêm khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chống
lần công thành tiếp theo. Phương bắc cũng truyền tới tin tức đại quân đang
di chuyển về Kiến Khang.
Tuyên Khải viết xong tấu chương, lệnh người nghĩ tất cả biện pháp
dùng ngựa nhanh nhất truyền về kinh. Sau đó chúng ta từ trong lều lớn của
hắn đi ra.
Cao Kiến Hoa hy sinh, khiến cho Tuyên Khải không thể không đích
thân tới quân doanh — điều này cũng là chuyện tốt.
Đi đến trướng của Lâm Phóng, hắn nhìn Hoắc Dương, nói: “Ngươi đi
trước nghỉ tạm.” Hoắc Dương liền quay đầu đi, hắn vốn ngủ bên trong lều
của Lâm Phóng, tiện cho việc bảo hộ.
Ta có chút nghi ngờ.
Hắn không nhìn ta, lưng đứng thẳng, thản nhiên nói: “Đi theo ta.”
Chúng ta men theo quân doanh, chậm rãi đi đến dưới cột cờ ngày ấy
đám người La Vũ bị trói. Trăng trong như nước, võ trường không không
một người.
Lâm Phóng xoay người lại. Ta ngẩn người.
Người này rất thích hợp đứng ở trong màn đêm. Khuôn mặt tuyệt mỹ lại
thanh lãnh tuyệt đối, tự nhiên dung nhập vào bóng đêm.
Hai tròng mắt hắn cụp xuống, đột nhiên nói: “Ta đã cùng ngươi nói cái
gì?”
“A?” Ta có chút không rất rõ ràng.