MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 408

cho dù chúng ta có ẩn nấp ra sao, thậm chí chúng ta đã một lần cho rằng cắt
đuôi được bọn hắn. Nhưng không đến thời gian một nén nhang, lại nghe
thấy bước chân tiếng của bọn họ.

Như ác mộng dây dưa không ngừng, như mãnh thú rượt đuổi không

ngừng.

Gã hộ vệ thứ hai hướng về chúng ta vừa chắp tay: “Minh chủ, hộ pháp,

bảo trọng!” Sắc mặt hắn nặng nề nghiêm túc rút ra song đao, đan chéo ở
trước ngực, xoay người khom trước mặt chúng ta, thấp giọng quát: “Các
ngươi nhanh đi!”

Gã hộ vệ đầu tiên, nửa canh giờ trước, đã lưu lại chặn đánh quân địch,

che dấu ba người chúng ta. Bây giờ, chỉ dư lại một hộ vệ này hắn cũng dứt
khoát yêu cầu lưu lại — bởi vì tiếng bước chân của kẻ địch đã rất gần!

Ta hít sâu một hơi nói: “Bảo trọng!” Xoay người lại gặp Lâm Phóng gắt

gao nhìn bóng lưng hộ vệ này, hai tay nắm chặt.

Ngực ta mơ hồ sinh đau — ta biết, Lâm Phóng trước giờ không nguyện

ruồng bỏ đồng bọn chính mình, tuy rằng mỗi người đều đồng ý vì hắn mà
chết. Nhưng hôm nay, hắn không rên một tiếng, yên lặng cùng ta chạy trốn,
ngầm nhắm mắt bỏ qua từng người từng người ở lại đối đầu với địch. Rõ
ràng hắn biết hắn là hi vọng của chúng ta, cho nên hắn chỉ có thể làm như
vậy.

Nhưng Lâm Phóng, trong lòng chắc chắn rất khổ sở!

Ta cảm thấy trong đầu nóng lên, duỗi tay bắt lấy tay hắn. Tay hắn cũng

như người, lạnh buốt tận xương.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.