MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 414

Ta thình lình lại nghe thấy một tiếng rên đau đớn, đó là thanh âm của

Lâm Phóng. Cách xa như vậy, nhưng ta khẳng định đó chính là là thanh âm
của hắn. Hắn vốn là một người luôn nhẫn nhịn, một khi đã rên lên, nhất
định là vô cùng đau đớn!

Ta càng thêm gắng sức lắng nghe, sau đó rốt cuộc không nghe thấy bất

kỳ âm thanh gì nữa, phảng phất như mới vừa rồi, chỉ là ảo giác của ta!

Rừng rậm vù vù tiếng gió, cùng bóng cây loang lổ, khiến lối đi đan vào

đến kỳ quái đáng sợ. Lâm Phóng, còn có những kẻ truy kích kia dường như
đều biến mất trong rừng rậm. Chỉ khi tỉ mỉ nhìn ra phía xa mới có thể thấy
ánh đuốc lờ mờ.

Ta cười khổ, Lâm Phóng, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, là người nhà

của ta? Tại sao nghe thấy một tiếng rên của ngươi, trong lòng ta cũng đại
loạn! Ngươi cùng ta, cư nhiên đều cho rằng, ta còn có thể một mình chạy
trốn!

Ngươi là minh chủ võ lâm, ta nguyện trung thành với ngươi!

Ngươi cũng không nói, nếu như ta đến được Võ Xương mà ngươi lại

mất mạng, ta phải làm thế nào? Đỗ Tăng hung tàn khát máu, ngươi và ta
đều sớm nghe qua. Nhưng ngươi, hoàn toàn không có võ công!

Sao sáng cùng trắng xám bạc lãnh lẽo treo trên đỉnh đầu, phía sau rừng

rậm trong gió gào thét thê lương.

Ta xoay người, đầu vai và lồng ngực đều đã chết lặng. Rút ra dao găm

trong giày, chạy vội.

Lâm Phóng, cố gắng của ta bây giờ sẽ không vô ích đúng không? Nếu

như ta bây giờ chạy đi, có thể sống tạm thêm mấy ngày. Nhưng vô luận ra
sao, ta không thể bỏ qua ngươi không để ý!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.