MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 412

Hắn nói: bảo trọng, Thanh Hoằng.

Nước mắt của ta nháy mắt trào ra, ngực một trận đau nhức.

Sau khi tới Kinh Châu, ta một giọt nước mắt cũng không rơi. Dù ngày

đó quân Đỗ Tăng vây thành tính mệnh một sớm một chiều, ta vẫn không
khóc; dù thật lâu không thấy tin tức của Ôn Hựu, trong lòng sớm đã nghĩ
đến vô số loại phán đoán đáng sợ, ta đều không khóc.

Nhưng bây giờ, thế nào lại yên lặng chảy nước mắt, ta bắt lấy vạt áo của

hắn, không nhẫn tâm buông ra!

Hắn là Lâm Phóng, là minh chủ của chúng ta, là Minh Uy tướng quân

triều đình ngự ban, người thống nhất võ lâm Giang Đông khiến cho anh
hùng trong thiên hạ nghe danh đã sợ mất mật! Người kiên định dẫn chúng
ta nhập ngũ ngoan cố chống cự quân đội Đỗ Tăng!

Ta sao có thể để cho hắn đi đến chỗ chết?

Lâm Phóng ôm ta khẽ động, dường như phát hiện ra tâm tư của ta, ngữ

khí trở nên lãnh đạm nói: “Ngươi quên chính mình đã thề trước mặt ta điều
gì sao?”

Nhớ được.

Tuyệt đối không lừa gạt, tuyệt đối không trái ngược mệnh lệnh của

ngươi.

Lâm Phóng buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, cầm lấy kiếm, đi về

hướng cửa động.

Đi đến cửa động, giữa ánh trăng sáng, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta

lần cuối cùng, lộ ra nụ cười quen thuộc. Vân đạm phong khinh như thế
khiến cho người khác ngưỡng mộ cùng quý mến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.