MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 411

Ta nén khí muốn đứng dậy, lại bị đầu vai đau nhức cùng lồng ngực tắc

nghẽn kiềm hãm, toàn bộ trước mắt biến thành màu đen. Ta cảm thấy lòng
mình đột nhiên run lên — ta bây giờ thực sự không có sức chống trả sao?

Trong bóng tối, có người đè lại tay của ta.

“Thanh Hoằng, nhớ kỹ, ngươi phải sống sót ra ngoài.” Giọng nói của

hắn chưa bao giờ ôn hòa như vậy, ta tuy rằng nhìn không thấy mặt hắn
nhưng trong đầu lại không khống chế được nghĩ đến đại hội võ lâm ngày
ấy, hắn tinh khiết như hoa sen chậm rãi tươi cười.

“Ngươi điên rồi!” Ta lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng nhắc lên Quyết.

Tay của hắn thuận theo tay của ta, bắt lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra.

Trong bóng tối có tiếng cười trầm thấp mang theo sự sủng nịch giống

như cha ta: “Lúc này, Thanh Hoằng không cần cười nhạo ta dùng tư thế
cầm bút để cầm kiếm.”

“Ta nói, ngươi điên rồi?” Ta lặp lại một lần nữa, duỗi tay muốn đoạt lại

kiếm, lại bị hắn thuận tay vùng ra, nhẹ nhàng vòng tay ôm ta vào trong
ngực, ta thế nhưng lại không thể nhúc nhích. Hắn không có võ công nhưng
so với bất kỳ người có võ công nào chế trụ ta còn dễ dàng hơn.

Hắn nói nhỏ: “Bọn hắn sẽ không giết ta. Ngươi biết rõ là chỉ có ngươi

chạy thoát, mới có thể trở về tìm viện binh đến cứu ta. Coi như Thanh
Hoằng bị thương cũng vẫn còn tốt hơn một Lâm Phóng khoẻ mạnh!”

Ngữ khí của hắn dịu dàng như vậy, nhưng ta có cảm giác trong lòng hắn

chỉ có cô đơn.

Ta gắt gao ôm lấy hắn. Hắn vùi đầu ở hõm vai ta, ta nghe thấy hắn ở

trong tóc đen của ta hít vào một hơi thật sâu: “Bảo trọng, Thanh Hoằng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.