MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 413

Thân ảnh của hắn ẩn vào trong bóng đêm.

Không bao lâu, trong rừng mơ hồ truyền tới tiếng kinh hô. Giọng nói xa

xôi ấy lại giống như một cây châm, chọc đến lỗ tai, khiến toàn thân ta run
rẩy.

Thể lực khôi phục một chút, ta chậm rãi đứng lên. Chỉ thấy tận sâu

trong phía tây của cánh rừng, mơ hồ có ánh lửa — Lâm Phóng thế nhưng,
có khả năng một mình chạy xa như vậy!

Trong bóng đêm mơ hồ truyền tới một số tiếng hô to kiềm chế hưng

phấn.

“Bắt lấy hắn! Ha ha!”

“Đừng hòng chạy!”

……

Phía đông, một mảnh yên tĩnh, đoán chừng toàn bộ sự chú ý đều bị phía

tây dẫn đi. Ta cắn chặt răng, nhẹ nhàng đi vào rừng cây phía đông.

Trong đầu chỉ có một ý niệm: Mau mau đi Võ Xương tìm viện binh!

Mau lên!

Ta mới chạy đi hơn một trượng, liền dừng lại.

Chậm rãi xoay người, nghe thấy ở nơi xa có người hô lên: “Bắt lấy !”

Cách xa như vậy, không hiểu vì sao, ta nghe được rõ ràng như vậy.

Ta nhìn rừng cây trước mặt lặng yên giống như chết, ba mươi dặm ngoài

đó, là Võ Xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.