MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 424

Ta tựa vào người Lưu Khác, hướng về phía nam tử báo tin kia nói: “Hắn

thế nào? Có bị thương hay không?”

Người kia vốn muốn xoay người ra cửa bỗng ngưng lại một chút, chậm

rãi nói: “Hắn còn sống.”

Trong ngực ta bị kiềm hãm.

——————-

Trong gian phòng, đứng hơn mười người, phần lớn toàn thân đẫm máu

— thấy rõ bọn hắn đã trải qua cảnh chiến đấu thê thảm bao nhiêu. Thấy
Lưu Khác đỡ ta vào, đều gật đầu hỏi thăm. Lưu Quang đứng ở bên giường,
phất phất tay, những người khác đều đi ra ngoài.

Dưới ánh nến mờ nhạt, trên giường nằm một người, mơ hồ thấy được

sợi tóc hỗn độn của hắn. Chăn mền phủ kín người hắn, nhưng bên trên mặt
vẫn có thể thấy loang lổ vết máu.

Trong lòng ta đau xót, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, giãy thoát khỏi

tay Lưu Khác, bổ nhào qua.

Lâm Phóng lẳng lặng nằm ở chỗ ấy, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, mi dài hơi hơi nhíu. Ở trên mặt hắn, ta rất ít khi
thấy vẻ mặt thống khổ như vậy. Nhưng hôm nay, hắn nằm ở chỗ ấy, vẫn
không nhúc nhích, như một xác chết.

“Thì ra những kẻ bắt cóc hắn, chẳng những là người của Đỗ Tăng, còn

có Uy Vũ đường của Triệu quốc.” Giọng nói Lưu Quang vang lên sau lưng
ta, “Uy vũ đường…… Dường như đối với các ngươi căm hận đã lâu, lúc
chúng ta đuổi tới, hắn đã hôn mê. Vừa rồi đại phu đã xem qua cho hắn, tuy
rằng thương thế nặng, nhưng bọn hắn ước chừng cũng không muốn thực sự
giết chết hắn, cho nên không thương đến tâm phế cùng gân cốt, ngươi
không cần quá mức lo lắng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.