MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 425

“Đa tạ……” Ta nhìn khuôn mặt Lâm Phóng dường như trong veo,

nghẹn ngào nói không nên lời.

Lâm Phóng, ngươi đã chịu nhiều khổ cực? Ngươi luôn luôn thanh lãnh

cao cao tại thượng, hiện tại như thế nào có thể không biết sống chết nằm ở
chỗ ấy! Lồng ngực của ta tựa hồ bị cái gì nhét đầy, chật chội đau đớn. Ta cố
gắng không nhìn hắn, nhưng lại ánh mắt lại như ma quỷ dời không ra.

“Ngươi ở chỗ này chăm sóc hắn, nếu mệt mỏi, bên cạnh có giường.

Ngươi cũng có thương trên thân, không được cố gắng chống đỡ.” Lưu
Quang nói: “Chúng ta đi trước.”

“Ta ở chỗ này cùng nàng.” Lưu Khác kêu lên.

“Hồ nháo!”

Trong phòng trở nên an tĩnh. Lưu Khác ước chừng là bị Lưu quang kéo

ra đi, chỉ còn lại hai người chúng ta.

Ta hít vào một hơi thật dài, duỗi tay vén một góc chăn lên.

Trên vai ngực của Lâm Phóng dầy đặc những vết thương hình dạng

đáng sợ hoặc xanh tím hoặc tối đỏ, vết thương cũ đã vảy kết, vết thương
mới phủ một lớp thuốc chữa thương dày dày. Còn có mấy chỗ quấn băng
vải.

Ta chỉ nhìn thoáng qua, liền để chăn xuống.

Thân thể Lâm Phóng từ trước tới nay chẳng hề tốt. Từ khi đảm nhiệm vị

trí minh chủ Võ Lâm, hắn mỗi ngày cũng siêng năng khổ luyện, so với lúc
trước bị ép ăn Ngũ Thạch Tán, đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng so với những
người nhiều năm tập võ như chúng ta, lại là một thân thể yếu đuối.

Một người yếu đuối như vậy, bọn hắn thế nào có thể xuống tay được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.