MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 445

Phóng dưỡng bệnh, ta liền một tay chịu trách nhiệm việc sinh hoạt thường
ngày của hắn. Mà sau khi sư phụ đến, cũng đã ôn hòa ám chỉ cho ta, Lâm
Phóng gặp nạn lần này, nói cho cùng ít nhiều ta cũng có trách nhiệm —
thân là minh chủ hộ pháp, sao có thể để minh chủ bị bắt mất?

Thế là sư phụ dặn bảo, trừ việc luyện kiếm thật tốt, nỗ lực nâng cao

kiếm thuật, cũng phải ở bên cạnh chăm sóc Lâm Phóng, lấy thân chuộc tội.

Ta vui vẻ tuân theo.

Mấy ngày này, ta lại dần dần quen với rất nhiều thói quen yêu thích của

Lâm Phóng – có thể thấy được ta quả thật có thiên phú làm nha hoàn. ==!!!

Ví như, Lâm Phóng nhìn có vẻ như là một người thanh đạm, nhưng lại

thích ăn cay, mỗi lần ăn cơm vô luận là hương vị gì hắn đều yên lặng,
nhưng đôi đũa lại thường xuyên duỗi về phía những món có khẩu vị nặng;
ví như, hắn kỳ thật chẳng hề bỏ nhiều thời gian cho việc nghiên cứu mưu
đồ sách lược, ngược lại dùng phần lớn thời gian ở trong phòng, ở trên xe
ngựa, đóng cửa dưỡng thần. Mà vào thời điểm mấu chốt, hắn lại có thể bộc
lộ tinh thần phấn chấn đứng ra cảm hóa tất cả mọi người; ví như, hắn kỳ
thật đối võ học rất có thiên phú, chỉ nhìn vài trang kiếm phổ của ta đã có
thể chỉ ra những điểm không đúng. Nếu không phải từ nhỏ thân thể không
tốt, lúc vài tuổi lại bị kẻ thù cắt đứt kinh mạch, hắn tuyệt đối không phải bộ
dạng trói gà không chặt như hôm nay; ví như, hắn kỳ thật là một người rất
kiêu ngạo nhưng cô đơn, cho dù là sư phụ, cũng không quá thanh tịnh như
hắn. Rất nhiều khi hắn tình nguyện ngồi ngốc lặng một mình — đương
nhiên, hắn cũng chẳng hề buồn bực khi bên cạnh có thêm một người là ta.

Ta thường nghĩ, chính là một người cô đơn yếu ớt như vậy, có thể ở võ

lâm Giang Đông hô mưa gọi gió, uy chấn bốn phương, thực tại khiến người
ta kính phục!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.