MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 450

đúng, tuổi ngươi cũng không nhỏ, không xấu hổ là phó tướng của Chu
Phưởng ta!”

Người kêu Thanh Du kia trên mặt đỏ hồng, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

Ta lập tức ngây ngốc …… Nhìn xung quanh các tướng quân khác đang

mỉm cười, thì ra ta…… Kỳ thật ta cũng có mị lực sao?

Đang muốn dậy ứng chiến, lại nghe thấy một giọng nói mang theo ý

cười: “Nàng lần trước bị thương nặng vừa lành, không tiện động thủ. Mong
rằng vị tướng quân này thứ lỗi.”

Ta nhìn qua, chỉ thấy Lâm Phóng đạm đạm mỉm cười.

Chu Phưởng ồ lên một tiếng: “Nghe nói là bị cao thủ bắn tên của Đỗ

Tăng gây thương tích?”

Ta gật gật đầu, thoáng nhìn Thanh Du kia ngồi xuống, vẫn như cũ

hướng về phía ta nở một nụ cười tủm tỉm. Ta vội quay đầu đi.

Chu Phưởng lại nói: “Cao thủ kia đã bị giết.”

“A?” Ta kinh hô ra tiếng, ngay cả Lâm Phóng cũng có chút giật mình.

“Là bị vô số vết đao chém. Thi thể bị treo trên cửa thành Miện Châu.”

Chu Phưởng mỉm cười nói, “Diệu tai diệu tai! Giết hắn, Đỗ Tăng như đứt
một tay!”

Lâm Phóng chậm rãi cười, nói: “Đích thực là diệu tai! Không biết bọn

hắn có bắt được hung thủ?”

Chu Phưởng cao thâm khó lường nói: “Cao thủ võ lâm Giang Đông,

quan binh bình thường há có thể bắt được?”

Tâm tình ta bỗng rất tốt, trên mặt sư phụ cũng nổi lên nét tươi cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.