MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 456

phu cùng một thân võ nghệ, nhất định toàn lực ứng phó, không phụ sự
trông cậy của tướng quân!”

Chu Phưởng liếc nhìn ta, giọng nói vang vang mạnh mẽ: “Thanh Hoằng

nói lời này sai rồi. Ngươi có biết, trong mấy vị, lão phu nhất bội phục là
ai?”

Này còn phải hỏi sao? Ta nhìn Lâm Phóng, lại phát hiện hắn ánh mắt ôn

hòa nhìn ta, hơi có ý cười.

“Ngươi cho rằng là minh chủ của các ngươi?” Chu Phưởng lúc lắc đầu,

“Không! Lão phu bội phục nhất, là ngươi, Võ Lâm Giang Đông hộ pháp
minh chủ, du kích tướng quân Chiến Thanh Hoằng.”

Ta há to mồm — ta?!

Không, sẽ không phải đi? Tuy rằng ta, sinh ra trong võ lâm danh môn,

bộ dạng nghe nói cũng không tệ, lại là cao đồ của Hạ Hầu, hiện tại trong
chốn võ lâm hay quân đội cũng là có địa vị, danh tiếng và chiến công —
nhưng so với sư phụ cùng Lâm Phóng, ta thừa nhận vẫn kém hơn một
chút……

Hắn nói như vậy, ta chẳng phải mang hiềm nghi có công cao hơn chủ!

Chu Phưởng nghiêm túc nói: “Thanh Hoằng, Lâm Phóng cùng Hạ Hầu

đại hiệp đích xác là đại anh hung khó gặp. Nhưng ngươi có biết, chúng ta
sùng kính nhất là cái gì?”

“Võ nghệ?” Hắn lúc lắc đầu – nếu thế ngươi làm gì thưởng thức ta?

“Mưu lược?” Hắn vẫn lắc đầu — cũng đúng, nếu không hắn khẳng định

thưởng thức Lâm Phóng.

Chu Phưởng nghiêm nghị nói: “Là tinh thần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.