Ta đối với Chu Phưởng thêm kính nể, chẳng những là bởi vì hắn cùng
Lâm Phóng có tài mưu lược giống nhau, còn bởi vì hắn thế nhưng có thể
đối với chúng ta thành thật như thế, chỉ dùng người mình biết. Hắn sắp xếp
ta cùng sư phụ dẫn binh lính vượt sông Dậu, vượt sông được coi như nhiệm
vụ của chúng ta đã hoàn thành.
“Về nhiệm vụ đánh lén ban đêm Dương Khẩu, liền giao cho chư tướng
dưới tay ta.” Chu Phưởng cười nói: “Các ngươi mỗi người đều là cao thủ
võ lâm, không cần tham gia vào quá trình công thành lộn xộn!”
Kỳ thật…… Chúng ta thật sự muốn đi công thành, ngoại trừ có chút
dũng mãnh võ công cao hơn binh lính thông thường nhưng cũng không
tránh khỏi mưa tên bão đạn!
Ta đối với Chu Phưởng ấn tượng càng thêm tốt.
Một đội quân tinh nhuệ khác do sư phụ dẫn tới được phân phối đi theo
Thanh Du, đánh lén đê Phượng Chương. Đê Phượng Chương vị trí hiểm
yếu, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Hoàn
toàn là đất dụng võ của cao thủ tinh nhuệ, nói lấy một ngăn trăm, cũng
không phải nói quá!
Tất cả đều đã bố trí xong xuôi, Chu Phưởng bỗng nhiên hướng về ta
cùng sư phụ cúi đầu thật thấp: “Mấu chốt của trận chiến này, liền phó thác
cho hai vị!”
Ách…… Kỳ thật hắn nói có chút khoa trương, nhưng ta lại thoáng cảm
động.
Sư phụ chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định không
làm nhục sứ mạng!”
Ta cũng nói: “Tướng quân quá lời. Thanh Hoằng không hiểu binh pháp
cũng không hiểu mưu kế. Thanh Hoằng có, chính là dũng khí của kẻ thất