MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 486

người dễ bị người uy hiếp? Đỗ Tăng rơi vào tình cảnh như thế, lại dám uy
hiếp ba quân?

“Chu tướng quân! Không thể!” Lâm Phóng vội vàng chắp tay.

“Chu tướng quân, mời nghĩ đến cuộc chiến thành Miện Châu lúc trước,

bọn họ cũng đã dốc lực!” Ngay cả sư phụ cũng khúm núm.

“Hừ hừ hừ –” Chu Phưởng cười lạnh ba tiếng, ánh mắt âm trầm ngẩng

đầu nhìn Đỗ Tăng sừng sững như núi đứng trên lầu cổng thành.

Một bên Thanh Du hiên ngang nói: “Lâm minh chủ, Đỗ Tăng là họa lớn

trong lòng Đại Tấn ta! Hôm nay không thể buông tha hắn! Đoạt Miện Châu
thành lần này, quân ta cũng tử thương hơn vạn người! Mà mấy năm gần
đây, Đỗ Tăng giết hại mệnh quan triều đình, dân lành đâu chỉ có vạn
người? Hôm nay, thủ hạ của Lâm minh chủ vì nước quên mình, dù chết
cũng là chết có ý nghĩa!”

Lâm Phóng lặng im, thậm chí ngay cả ta cũng do dự — Mạng của Đỗ

Tăng, đáng giá dùng mạng của đám người Lục sư đệ, Tiểu Lam đổi sao?

Lâm Phóng liếc nhìn ta.

Hắn chậm rãi nói: “Thanh tướng quân nói phải. Những mấy ngày trước,

là nhờ những người này hy sinh bảo hộ, Lâm mỗ mới có thể đào thoát khỏi
sự đuổi giết của Đỗ Tăng cùng Uy Vũ đường Triệu quốc, nhặt về được một
mạng. Lâm Phóng là Võ Lâm minh chủ của Giang đông, ngày nhậm chức
Minh Uy tướng quân, đã phát thệ, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ tính mạng
của một thuộc hạ nào!”

Kiếm trong tay ta nhanh như chớp, đá văng đao của Thanh Du ra, đặt

trên cổ Chu Phưởng. Cây trường thương của sư phụ uy vũ sinh gió, bảo vệ
Lâm Phóng, ngăn trở chung quanh đao kiếm của tướng sĩ chung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.