MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 484

Hắn bỗng nhiên nói lời này, khiến mọi người đều có chút mê mang. Chu

Phưởng lẳng lặng nhìn hắn. Chu Phưởng trầm mặc khoảng khắc, bỗng
nhiên vuốt râu cười to, nói: “Lâm tướng quân biết Chu mỗ tài chính kiệt
quệ, rõ ràng là muốn giúp đỡ lão phu, lại càng muốn chọn lúc này, cầu lão
phu nhận lấy! Nếu lão phu nhận không phải là lợi dụng lúc người ta gặp
khó khăn?”

Lâm Phóng cười nói: “Lời ấy của tướng quân sai rồi! Mười lăm tiêu cục

vốn là ta muốn tặng cho Chu tướng quân. Lâm mỗ lúc trước cũng có do dự,
dù sao cũng là mấy vạn lượng bạc, ta cũng không phải người hào sảng. Chỉ
là cùng tướng quân chung sống mấy ngày, Lâm mỗ đã nghĩ rõ ràng. Hôm
nay dưới thiên hạ của Tấn Thất, tiền tài của dân, tự nhiên cũng là tiền tài
của Tất Thất. Lâm mỗ nhất thống võ lâm, chỉ nguyện ra sức vì nước. Tặng
tướng quân, cũng là hướng về phía hoàng đế tỏ ý nguyện trung thành!”

Chu Phưởng ha ha cười, nói: “Truyền lệnh đi xuống, nếu Đỗ Tăng thả

người, ta sẽ để cho bọn hắn ra khỏi thành, nhìn xem bọn hắn có thể sống
mấy ngày!”

Một binh lĩnh truyền tin theo lời Chu Phưởng hướng về lầu thành Bắc

chạy đến.

Ta nhất thời vừa vui sướng lại vừa đau lòng, mười lăm tiêu cục a! Vốn

cảm thấy Chu Phưởng là đại anh hùng cái thế, nhưng anh hùng hóa ra cũng
là phải ăn cơm. Nhìn Lâm Phóng cùng đám người sư phụ, trên mặt bọn hắn
đều lãnh đạm, không có nửa điểm thần sắc.

Ta kéo tay áo Lâm Phóng — hắn không có quay đầu, chỉ là thấp thấp

“ừ” một tiếng. Tay áo mặc cho ta túm, giống như mấy ngày chung sống tự
nhiên mà thân mật trước kia.

Ta bỗng nhiên cảm thấy vui sướng, trong lòng lại dấy lên cảm giác sùng

kính không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.