MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 482

Chu Phưởng mắt không chớp nhìn lầu cổng thành, nghe vậy gật gật đầu,

khinh miệt cười.

Nhìn lầu cổng thành sớm bị đá lớn nện đến thất linh bát lạc, tường thành

bảo vệ bốn phía sớm đã bị xoá sạch, chỉ có một cái bình đài trơ trụi, khiến
bọn hắn cơ hồ không thể có nơi ẩn thân. Ta vội vã nhìn đến, vốn muốn tìm
kiếm đám người Tiểu Lam, lại bị một thân ảnh hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Hắn dọa người đến lóa mắt, đứng đó không đánh, lại mang khí thế thiên
quân vạn mã!

Y mặc giáp đen, vác một thanh đao lớn, nghênh gió mà đứng. Cho dù

đầu tóc rối loạn, quần áo rách nát, vẫn tỏa ra uy lực khiếp người. Cách xa
như vậy, ta thậm chí vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách — ta có
nội lực còn như thế, chắc hẳn những binh sĩ khác càng không dám nhìn
thẳng tư thế dũng mãnh của hắn — khó trách bọn hắn chỉ có vài người lại
có thể ở trên cổng thành kiên trì lâu như vậy, hoặc nguyên do cũng có thể là
trên tay có con tin đi?

Ta nhìn đến chung quanh thân hắn, trong lòng căng thẳng! Tám thân

ảnh quen thuộc xếp thành một hàng quỳ trên mặt đất, sau lưng mỗi người là
một binh sĩ, tay nắm đại đao — cho dù bọn hắn mặc áo tù nhân, thậm chí rủ
đầu xuống, ta cũng có thể nhận ra đó là Lục sư đệ, Tiểu Lam, La Vũ, còn
có mấy binh sĩ dưới tay ta!

“Mẹ kiếp!” Ta nổi giận mắng, rút “Quyết” ra, kiếm khí lạnh lẽo từ thân

kiếm xuyên qua chuôi kiếm truyền đến tay, mà chân khí trong cơ thể dường
như bị hàn khí làm chấn động, như muốn phun trào ra, “Quyết” nháy mắt
như có tiếng sấm gầm.

“Chậm!” Bên cạnh Lâm Phóng bỗng nhiên thấp giọng quát. Ngay sau

đó, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy kiếm trên tay ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.