MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 489

Nhưng Hoắc Dương vẫn không nhúc nhích tí nào, đao càng dí sát vào

cổ Đỗ Tăng, mắng: “Ngươi cười cái gì?”

Có người cao giọng nói: “Thả chủ công ta ra!” Là giọng nói nội lực

thâm hậu lúc nãy. Hắn nói: “Nếu không ta lập tức giết mấy người này!”

Lòng ta nhất thời lạnh hơn một nửa. Khóe mắt nhìn thấy Lâm Phóng

quơ quơ tay, ta thu hồi kiếm đặt trên cổ Chu Phưởng, chắp tay nói: “Đắc tội
!” Hắn liếc nhìn ta, không lên tiếng.

Ngón tay ta để tại trên eo hắn điểm huyệt, hắn không nhúc nhích tí nào.

Trên lầu cổng thành, Hoắc Dương đem chân dẫm lên tay của Đỗ Tăng,

giơ đao chém xuống, rồi lại đem đao đặt trên cổ Đỗ Tăng. Tất cả động tác
nháy mắt hoàn thành, một mạch dứt khoát.

Dù cho kiên cường dẻo dai như Đỗ Tăng, lúc này cũng nhịn không được

hét vang ra tiếng. Giống như mãnh thú bị thương, vùng vẫy trong bẫy của
thợ săn phát ra tiếng kêu đau đớn phẫn nộ! Một tay còn lại Đỗ Tăng che lấy
bàn tay bị chém rớt, năm ngón tay trụi lủi, máu chảy cuồn cuộn!

Tình cảnh bi thảm như thế, chính ta cũng cảm thấy phía sau lưng lạnh

run!

Chu Phưởng lại khen một câu: “Tốt!”

Lại nghe thấy khẩu khí vô cùng khinh bỉ của Hoắc Dương, hướng về

phía kẻ lúc nãy uy hiếp nói: “Ngươi giết đi! Mạng của bọn họ, ta cũng
không để ý!”

Trên lầu cổng thành lại là một mảnh an tĩnh, chỉ có hơi thở gấp gáp của

Đỗ Tăng, cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy. Kẻ kia dường như bị vẻ
uy hiếp và thái độ không chút đếm xỉa của Hoắc Dương khiến cho sợ hãi,
không dám tiếp tục nói lời uy hiếp nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.