MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 491

lẫy, tay bưng các loại món ngon hiếm thấy, từ cửa hiên đỏ thẫm của phủ lớn
nối đuôi nhau mà vào.

Chu Phưởng ngồi ở chính giữa, sư phụ bị đẩy lên ngồi ở vị trí tay trái

đầu tiên, tiếp theo là Lâm Phóng, ta, Hoắc Dương. Bên phải là Thanh Du
cùng mấy vị tướng quân khác. Mấy quan viên cao cấp của thành Miện
Châu đã sớm bị Đỗ Tăng giết hại hầu như không còn, chỉ có mấy vị quan
viên cấp thấp, cùng ngồi ở phía dưới.

Sáng nay, sau một trận ác chiến, Đỗ Tăng bị trọng thương, dẫn mười

mấy cận vệ chạy ra khỏi thành Miện Châu, còn lại mấy vạn đại quân, đều
táng thân trong thành. Đám người Tiểu Lam được cứu vớt, tuy đều bị trọng
thương, nhưng cũng không cần lo lắng cho tính mạng. Mà bên ngoài Miện
Châu, thế lực của chúng ta cùng Chu Phưởng đều bày ra thiên la địa võng,
chờ đợi Đỗ Tăng.

Lâm Phóng đã nói qua, Đỗ Tăng sống không quá ba tháng. Nhưng ta

cảm thấy, hắn kỳ thật một tháng cũng sống không nổi.

“Cuộc chiến đêm qua, rốt cục tiêu diệt phản quân Đỗ Tăng, thu dọn đại

họa của triều đình, thật sự là nhờ công của các vị!” Chu Phưởng khép hờ
mắt hổ, bưng chén rượu lên.

Mọi người vội nâng chén, một đám quân nhân chúng ta đều cười vang

uống một hơi cạn sạch. Mấy vị quan viên cười gượng liên tục khen ngợi
Chu Phưởng dụng quân như thần. Chu Phưởng cũng để cho bọn hắn thể
diện, cùng bọn hắn uống mấy cốc, mấy người ấy nhất thời trên mặt toả
sáng.

“Hoắc thiếu hiệp anh dũng bất phàm, hôm nay Thanh Du mới biết, dưới

trướng Lâm minh chủ đúng là sâu không lường được!” Thanh Du hướng về
Hoắc Dương giơ lên ly rượu. Hoắc Dương gật gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.