MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 493

Có người lên tiếng khen: “Chiến tướng quân không hổ là người đứng

đầu trong bảng xếp hạng kiếm phổ, võ công, trí mưu đều là xuất chúng a!”

Một đám quan viên đều giật mình hiểu ra, thì ra là thế vân vân.

Người này có chút khoác lác! Ta cười nói: “Cái này thì ta không dám.

Ta chỉ là đệ nhị, sư huynh Ôn Hựu của ta, mới là người đứng đầu.”

Thấy mọi người đều ngẩn người — bọn hắn chưa từng nghe qua danh tự

Ôn Hựu? Khó trách, dù sao một năm nay hắn rất ít qua lại trong giang hồ.
Ta bổ sung nói: “Ngày nào đó các ngươi nhìn thấy Ôn Hựu, mới biết kiếm
thuật của hắn đích xác cao hơn ta rất nhiều.”

Thanh Du chần chờ nói: “Người Thanh Hoằng nhắc đến, là con trai thứ

ba của Ôn Kiệu đại nhân, Ôn Hựu Ôn Tử Tô?”

Ta gật gật đầu. Nói đến danh tự của hắn, trong lòng ta cũng cảm thấy

mềm mại — chiến tranh rốt cục kết thúc, Tử Tô, ta sẽ sớm trở về Kiến
Khang. Sẽ không còn chiến sự loạn thất bát tao, chúng ta trở lại với thanh
nhàn, hai người chúng ta ở Kiến Khang.

Lâm Phóng bỗng nhiên nói: “Chu tướng quân, không biết bước tiếp theo

đại quân sẽ đóng quân nơi đây, hay là trở về nơi trước?”

Lời nói này hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, Chu Phưởng cười cười, đang

muốn hồi đáp, lại nghe người vừa khen ngợi ta lên tiếng nói: “Khó trách
Chiến tướng quân không biết chính mình đã ở vị trí đầu tiên. Ôn Hựu có
thể kiếm thuật trác tuyệt, nhưng hắn đã có Hoa Diêu công chúa, phò mã
hoàng gia đã không còn là người trong võ lâm, vị trí này đầu tiên, tự nhiên
thuộc về Chiến tướng quân!”

Lâm Phóng vốn đang nhìn Chu Phưởng bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta

nói: “Hoằng Nhi! Vững vàng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.