MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 519

Mấy tên thường hầu đối diện đều nhìn ta, có kẻ lộ vẻ khinh miệt, có kẻ

nhìn chòng chọc ta không chớp mặt. Lại nghiêng đầu, công chúa vẫn đạm
đạm đoan chính xinh đẹp cười như cũ. Mà Ôn Hựu – Hắn nhìn ta, đây là
lần đầu tiên kể từ khi ta bước vào sảnh đường thấy hắn nhìn thẳng ta.

Mặt hắn cũng rất căng, ngồi thẳng ở chỗ ấy, hai mắt ẩn chứa phẫn nộ.

Chỉ là ta có nhìn lầm hay không, hai mắt hắn nhìn ta, là thật sâu thật sâu
đau lòng?

Là đau.

Ta biết, bởi vì ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc. Mỗi ngày ta nhìn chính

mình ở trong gương, cũng có ánh mắt như vậy. Không cam chịu, nhịn đau,
lại không có biện pháp nào.

Cho nên, cau chặt mi là đau, mắt sâu tối là đau, miệng mím lại là đau,

lưng cứng ngắc cũng là đau.

Nỗi niềm chôn dấu trong lòng ta lập tức bị biểu tình của hắn khơi dậy

lên dễ như trở bàn tay.

“Thanh Hoằng tuy là bần hàn, nhưng so rất nhiều nữ tử sĩ tộc, đều xuất

sắc hơn.” Hắn chậm rãi nói: “Ngay cả Hoàng Thượng nghe chuyện về
Thanh Hoằng, đều phải khen nàng là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!”

Sợi dây trong lòng ta như bị chặt đứt, ta chậm rãi đứng lên.

Ôn Hựu, ngươi nói sự thực sao?

Ngươi là nghĩ như vậy sao? Ta so với nhiều nữ tử sĩ tộc, còn xuất sắc

hơn. Thế sao ngươi còn muốn công chúa? Coi như là thánh chỉ, giả chết, bỏ
trốn, thậm chí để ta đi cưỡng ép hoàng đế thay đổi thánh ý, cái gì cũng có
thể! Nhưng ngươi vì sao lại cứ buông tha như vậy? Hôm nay hai phu thê
các ngươi, một kẻ mặt trắng, một người mặt đỏ nhục mạ ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.