MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 542

Ta có chút đắc ý, trước khi xuất phát tới Liêu Đông, mẹ dặn đi dặn lại ta

phải bảo hộ, chăm sóc Lâm Phóng thật tốt. Bây giờ ngay cả túi nước ta
cũng dùng nội lực làm ấm, có thể coi là chăm sóc chu đáo đi?

Tiểu Lam thúc ngựa tới đây: “Tiểu thư, ta cũng muốn!”

Ta từ tay Lâm Phóng tiếp lấy túi nước, treo lại bên hông. Tiểu Lam

nghiến răng nghiến lợi, đem túi nước trên tay ném cho Hoắc Dương. Hoắc
Dương im lặng không nói tiếp lấy, nâng lên miệng uống, Tiểu Lam gấp đến
độ kêu to. Hoắc Dương lúc này mới đắc ý, thực sự bắt đầu giúp Tiểu Lam
làm ấm nước.

“Thân thể ta so với trước kia đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, ngươi không

cần như thế.” Hoắc Dương và Tiểu Lam vui đùa ầm ĩ không để ý, Lâm
Phóng hướng về phía ta nói. Ta thở dài: “Thôi đi. Ngươi bây giờ đã trở
thành thần tượng của mẹ ta, nếu như ngươi có bệnh hay đau ốm gì, nàng
nhất định sẽ trách cứ ta.”

Lâm Phóng dường như nhịn không được cười, bỗng nhiên duỗi tay, đôi

tay lạnh buốt xoa xoa mũi ta.

Hắn hôm nay mặc một cái áo lông chồn màu đỏ đậm, đầu đội mũ nhung

xanh nhạt, một vòng cổ áo bằng lông thỏ trắng như tuyết vây quanh cổ, làm
nổi bật lên tư nhan anh tuấn.

Bốn người chúng ta từ khi rời Côn Ninh đến nay đã hơn hai tháng. Chạy

tới vùng trung bộ của Yến Liêu — là Sở Châu. Tính thời gian, năm ngày
trước đáng lẽ phải có người đợi tiếp ứng chúng ta – nhưng đến hôm nay
vẫn chưa thấy tới. Ta cảm thấy có chút nóng lòng, nhưng trong bốn người,
chỉ có ta gấp gáp: Hoắc Dương căn bản không quan tâm ai tới tiếp ứng;
Tiểu Lam thì bị một đường phong cảnh mới mẻ của vùng lạnh giá này hấp
dẫn không hề ý thức đến nguy cơ. Chỉ có Lâm Phóng, hắn vẫn bộ dạng gặp
biến không kinh trước sau như một, an ủi ta:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.