MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 544

Nhận được tin tức từ hộ vệ kia, chúng ta trong lòng càng thêm tính toán,

không nhanh không chậm đi về phía cận thành Yến Liêu nơi Mộ Dung thị
đóng quân thống lĩnh. Đoạn đường này, Lâm Phóng đã nói qua với ta. Lần
này hắn đồng ý tới giúp Mộ Dung Hoàng, một là bởi vì thiếu hắn món nợ
nhân tình, hai là vì Mộ Dung Hoàng ở trong thư khéo léo bày tỏ, muốn đem
nhân sâm, thủ ô là dược liệu quý báu của Liêu Đông phía nam buôn bán với
chúng ta.

Bởi vì bây giờ, kiểu buôn vượt biên, chỉ do thương gia nhỏ lẻ làm.

Muốn có thể độc quyền buôn bán, thứ nhất phải có sự ủng hộ của triều
đình, thứ hai phải có thực lực mới có thể bảo đảm chắc chắn hàng hóa an
toàn. Vừa vặn hai điều kiện này chúng ta đều đủ. Nếu như có thể thành, ích
lợi thu được há lại chỉ bằng vỏn vẹn hơn mười tiêu cục ở Giang Châu kiếm
được?

Tuy rằng là nhân sĩ giang hồ, nhưng chúng ta cũng có cuộc sống, cũng

phải tiêu tiền. Điều này có thể giải thích cho chuyện năm đó cho đến tận
bây giờ võ nghệ của cha ta tuy rằng không thể đứng vào hạng ba của võ
lâm, nhưng lại được “võ lâm phong thanh” bình chọn là nhân sĩ võ lâm
thành công nhất — bởi vì cha phú giáp nhất phương*, chiếm lấy bốn mươi
hai động sáu mươi sơn trang thế lực cắt cứ to lớn.

*Phú giáp nhất phương hay phú khả địch quốc, phú giáp thiên hạ đều

chung một nghĩa là vô cùng giàu có.

Sau khi đưa cho Chu Phưởng một nửa tiêu cục, ta suy đoán Lâm Phóng

cũng cân nhắc đến chuyện mở thêm việc làm ăn.

Được hơn mười ngày, chúng ta rốt cục đến Thổ Cận.

Đây là một tòa thành bằng đá. Không giống với Kiến Khang phong

cảnh tươi đẹp, ở đây nơi nơi đều là đá lớn màu nâu lạnh buốt — phòng ốc,
đường, thành luỹ, cùng trời nối thành một mảnh. Tường thành cao, đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.