MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 565

Trên núi, tiếng người ồn ào, chung quanh Hoàng Vương lại có chút

thanh tịnh, thời gian một nén nhang trôi qua, cũng chỉ có năm ba quan viên
tiến đến vấn an. Những quan viên khác vẫn cùng Hoàng Vương duy trì một
khoảng cách.

“Một đám tiểu nhân! Không nhớ đến lúc trước bọn họ đã quỳ gối bên

chân Hoàng Vương thúc như thế nào! Bây giờ lại vong ân bội nghĩa như
vậy!” Mộ Dung Khải oán hận chửi nhỏ, ta nghiêng người qua, thấy hắn đội
một cái nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm đầy râu
ria.

“Tiểu Vương gia, bọn hắn không phải vong ân bội nghĩa.” Ta thở dài.

Khuân mặt hắn hơi ngẩng lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời. Ta hơi chấn

động — mắt của hắn sao lại trong veo thấu đáo như vậy, khiến cho ta bỗng
nhiên cảm thấy thực sự xa lạ.

“Đúng, bọn họ chỉ là bợ đỡ nịnh hót mà thôi.” Trầm Yên Chi đầu cũng

không quay lại chỉ xen vào một câu, ta cùng nàng liếc nhau, đồng thời hơi
nghiêng người, không dấu vết đem Mộ Dung Hoàng bảo vệ ở giữa.

Cách mấy bước, nhân vật tiêu điểm được mọi người vây chung quanh

tách khỏi đám đông, thúc ngựa hướng tới đây. Hắn dừng lại trước mặt
chúng ta cách hơn một trượng, phía sau là một dãy quan viên thị vệ.

“Nhị đệ, thân thể đã đỡ chưa?” Người này thanh âm vang vọng dị

thường. Hắn một thân cao lớn uy mãnh, mày rậm mắt lớn, tướng mạo
đường đường.

Hoàng Vương ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Đã khỏi! Đa tạ

Vương huynh quan tâm! Vương huynh vất vả việc quốc sự, lại vẫn nhớ
mong đến tiểu đệ, thật sự khiến tiểu đệ cảm động không thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.