MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 567

“Đạt Vương gia!” Giọng nói yêu kiều lại mềm mại vang lên, giống như

nước suối trong veo, khiến cho trong lòng mọi người mềm nhũn.

Trầm Yên Chi hơi hơi tựa đầu vào người Hoàng Vương, ánh mắt nhu

mỹ nhìn hướng Đạt Vương.

Ta lại như dây leo, kề đến ngực Hoàng Vương, cất lên thanh âm mềm

mại: “Đạt Vương bình an!”

Đạt Vương giật mình, ha ha cười: “Nữ tử Tấn quốc quả nhiên mềm mại

đáng yêu tận xương! Nhị đệ, ngươi tìm được các nàng từ chỗ nào? Trong
phủ bản Vương cũng có nữ Tấn, lại không nàng nào như vậy. Thực là……”
Giọng nói của hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên trong lòng ta căng thẳng.

Quả nhiên, nghe hắn nói tiếp: “Nhị đệ, hai mỹ nhân này, nhường cho ta

một người đi. Trong phủ ta có ba mỹ nhân tộc Thổ Phiên đều đổi cho ngươi
!”

Hoàng Vương khó xử nhìn ta một chút, lại nhìn nhìn Yên Chi, nói:

“Vương huynh! Ta còn chưa có dùng qua! Tuy nhiên đã là Vương huynh
yêu cầu, mà thôi! Hôm nay sau khi săn bắn xong ta sẽ lập tức đưa đến phủ
vương gia. Ngươi muốn mgười nào?”

Ta cố gắng kiềm chế lửa giận, vô ý thức muốn quay đầu tìm kiếm thân

ảnh Lâm Phóng. Nhưng trong tâm lại rõ ràng, tuyệt đối không thể quay
đầu.

Đạt Vương ha ha cười: “Nhị đệ! Bản Vương cùng ngươi nói đùa thôi!

Đi các vị, hôm nay săn bắn, chúng ta vì phụ vương lập công!” Phía sau mọi
người ầm ầm vỗ tay tán thưởng.

Nhìn bọn hắn đi xa, ta vội vàng quay đầu, liền thấy Mộ Dung Khải vừa

vặn ở sau thân ta: “Này! Ngươi vừa rồi nói câu câu “Đạt Vương bình an”,
khiến trên người ta đều nổi da gà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.