MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 568

Hoàng Vương buông vai ta cùng Yên Chi ra, ha ha cười: “Khải nhi còn

không hiểu nữ nhân!”

Mộ Dung Khải hơi nghiêng người, phía sau lộ ra một khuôn mặt. Thấy

vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Phóng, trong lòng ta lập tức yên ổn lại.

Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Tinh phong huyết vũ ta đã gặp

qua rất nhiều, hiện tại thế nào lại trở nên ỷ lại như thế?

Phát hiện hắn vẫn như cũ thẳng tắp nhìn chằm chằm ta — ánh mắt có

chút kỳ lạ. Thật sâu trong đó, tựa như có chút xa lạ.

Ta có phải đã làm sai cái gì hay không? Lâm Phóng?

Kèn lệnh thổi lên, tiếng cười sắc nhọn. Vương giá đứng nguy nga bất

động, cờ lớn nghênh phong (đón gió) phất lên, nửa núi bên này mấy trăm
người ngựa nháy mắt hưng phấn, kêu gào, như nước sông được thông suốt,
phi nhanh đi.

Hôm nay, sẽ có mấy lượt ám sát chờ đợi chúng ta đây?

Lâm Phóng cùng hai thị vệ khác dừng lại ở trên núi, chúng ta một nhóm

hơn mười người thúc ngựa chạy vào rừng rậm, hơn nửa canh giờ trôi qua,
chúng ta vẫn chưa thâm nhập vào được bên trong, thỉnh thoảng có thể nghe
thấy tiếng nói chuyện, gào to của những người khác trong hàng ngũ ở nơi
không xa. Như vậy, mới có thể cho thấy chúng ta đề phòng đầy đủ.

Đến gần buổi trưa, tình huống rốt cục có chút biến hóa.

Xa xa, nghe thấy có người thét to: “Cáo bạc!”

Mọi người đều là cả kinh: Cáo bạc là động vật cực kỳ hiếm thấy, là vật

may mắn, nếu săn được dâng cho Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ có công lao
vinh quang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.