vào chính giữa Quyết, là binh khí chém sắt như chém bùn, nhưng Quyết
như cũ phát ra ánh lửa chói mắt cùng tiếng nổ đinh tai.
“Răng rắc –” Bên tai một tiếng nhẹ nhàng giòn vang. Ta bỗng nhiên
cảm thấy hơi thở như bị kiềm hãm.
Lực đạo chém ra, thu hồi. Theo đó là âm thanh Quyết rơi xuống đất, rơi
xuống trước mặt ta. Ta run run bò qua, run tay muốn nhặt lên, kiếm phong
dễ dàng cắt đứt ngón tay của ta, nhưng mà ta như cũ chỉ có thể nhặt lên một
nửa Quyết, một nửa khác bị ném ra xa, nằm ở trên mặt tuyết, mảy may
không động.
Quyết của ta, thượng cổ danh kiếm, kiếm phổ bảng danh đệ hai, Quyết
của ta!
“Ngươi chết đi!” Ta chỉ nghe thấy giọng nói gào thét của chính mình,
thuận tay rút ra Đế Lưu trên hông, mũi đao hướng về người kia chém đến!
Lão nhân kia cười lạnh, đao trong tay nháy mắt “binh binh” liền đỡ
được hai chiêu của ta, lòng bàn tay ta nhất thời bị chấn động run lên, nhưng
mà lúc này há lại có thể chần trừ? Ta kéo Đế Lưu vung lên một mảng.
Đao pháp của hắn đơn giản lại bén nhọn, Đế Lưu trầm trọng không thể
tưởng tượng nổi. Ta cơ hồ thở không nổi, lại nghe hắn chậm rì rì nói: “‘Đế
Lưu’? Tiểu nha đầu nhà ngươi, thứ tốt cũng không ít!”
Cùng lúc đó, ta chém về phía hắn một lực mạnh, hung hăng té ngã trên
đất. Ta lau đi khóe miệng đầy máu tươi, mắng: “Có bản lĩnh ngươi thử
chém Đế Lưu, tất cả võ lâm Giang Đông sẽ báo thù cho ta! Cho ngươi
không một ngày yên tĩnh!”
Hắn liếc nhìn ta, cười lạnh nói: “Buồn cười! Ngươi chỉ là một tên tiểu
tặc dơ bẩn, muốn trộm nhân sâm của lão hủ, còn giả bộ anh hùng hảo hán?”