MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 599

Toàn thân ta đều run rẩy, đôi tay của hắn, dường như cũng đang run lên.

Huyết mạch vốn đã nguội lạnh nháy mắt lại lưu chuyển lan tràn khắp cơ
thể. Một bàn tay bỗng nhiên đè lấy đầu của ta, ấn tựa trong lồng ngực hắn.
Ta lần nữa lại cảm nhận được vòng tay mềm mại run rẩy. Ta nghe thấy
thanh âm run run của hắn: “Cứ như vậy đi, không cần cử động.”

Ta đột nhiên ngẩng đầu, dưới ánh trăng, hắn cúi đầu, hai người gần nhau

trong gang tấc. Hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh kiềm chế, ta chưa hề
nhìn thấy khuân mặt hắn vui sướng như vậy, thần sắc lay động! Hai mắt
hắn hơi rũ xuống, tròng mắt nóng rực kia khiến cho ta không thể nào nhìn
thẳng được.

Ta ngẩng mặt, buồn vui trong lòng nhất thời cùng đến — Lâm Phóng,

hóa ra chúng ta có ý nghĩ giống nhau sao? Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn cũng
nhìn ta chằm chằm, không biết trải qua bao lâu. Hắn bỗng nhiên duỗi tay,
lướt qua khóe mắt ta. Tay hắn lạnh buốt, lúc này ta mới phát hiện bản thân
không biết lúc nào lại khóc.

Hắn lúc này mới cất tiếng: “ Cô nương ngốc, khóc cái gì?”

Ta có chút ngại ngùng cúi đầu: “Ta cũng sẽ xấu hổ nha.” Hắn cười khẽ,

nói: “Là ta sai.”

Khoảng khắc, hắn tựa trên đỉnh đầu ta gằn từng chữ một: “Cho dù

không có võ công, nhưng là một nam nhân, vô luận như thế nào cũng muốn
bảo vệ, người mà hắn yêu thương.”

Ngón tay lạnh buốt nâng cằm ta, ta ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc trên

mặt hắn so với ánh trăng còn muốn dịu dàng hơn, ta nhất thời không nói
nên lời. Một bàn tay khác bỗng nhiên nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “Vừa
rồi cân nhắc nửa ngày, còn chưa mở miệng, ngươi đã chạm vào ta.”

Ngữ khí mang theo ý cười, thân thể cùng vòng tay đã sớm không còn

run rẩy, lại thành công lần nữa khiến huyết mạch ta sôi trào, trên mặt nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.