MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 605

Mấy hộ vệ lấy ra lương khô cùng nước, chia đều cho từng người một.

Ta cầm màn thầu đã nguội ngắt cùng túi nước đi đến bên cạnh Lâm Phóng
ngồi xuống. Hắn ngồi ở một gốc cây đại thụ trơ trọi lá.

Nơi đây tuyết vẫn còn dày, tuyết tan ra bốc lên hơi lạnh thấu xương nên

không thể lâu ngồi. Ta cùng Lâm Phóng ở trong hố băng một đêm, tuy ta có
công lực duy trì, nhưng quần áo sớm đã dơ bẩn không chịu nổi.

Ta dùng nội lực hấp nóng bánh bao đưa cho Lâm Phóng, hắn tiếp nhận,

từ từ ăn.

“Không nghĩ đến ngươi lại tôn trọng lão nhân kia như thế!” Ta thăm dò

nói.

Hắn lườm ta một cái, âm trầm cười một tiếng, rõ ràng có mùi vị của âm

mưu.

“Cái lão gia hỏa ấy tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hắn tuổi già cô đơn

một người bảo vệ nhân sâm ngàn năm, cũng rất đáng thương.” Ta nói.

Ánh mắt Lâm Phóng nhìn về phía nhà đá đằng xa, nói: “Hắn là tuyệt thế

cao thủ kiêu ngạo bất tuân, giết – đáng tiếc, không giết – không yên tâm.”
Giọng nói bình tĩnh băng lãnh.

“Ấy…… Không cần giết hắn.” Ta buột miệng thốt ra. Vừa rồi thấy lão

nhân kia tê liệt nằm giường trên, không còn sức lực đánh trả, ta lại có chút
không thoải mái. Có lẽ, ta nghĩ có lẽ, là bởi vì nhìn thấy một cao thủ như
hắn vì trúng kế mà trở nên bất lực.

Ta đây? Ta cũng được xưng là một trong năm cao thủ của võ lâm, một

ngày nào đó có trở nên như thế hay không?

Lâm Phóng trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Một người không quan

trọng mà thôi. Nàng không muốn giết, sẽ không giết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.