MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 606

Ta sửng sốt, trước giờ đều bị Lâm Phóng sai bảo, nhìn hắn chỉ điểm sinh

sát, nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên có cảm giác lời nói của bản thân
mình cũng có thế quyết định quyền sống chết của người khác. Tuy rằng rất
tà ác, nhưng cảm giác cũng rất tuyệt……

Ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên, ta lại nói: “Trên đất tuyết ngồi lâu,

ngươi có lạnh hay không?”

Hắn khẽ lắc đầu, dường như không lưu tâm lắm. Chắc là ở một đêm

trong hố kia cũng có chút mệt nhọc, hắn chậm rãi khép lại hai mắt. Ta lén
lút giương mắt, thấy đám người Hoắc Dương đang ngồi ở mấy cây khác
bên cạnh, lưng quay về phía chúng ta. Chỉ có hộ vệ đối mặt với chúng ta
nhưng sớm đã tựa vào cây ngủ say, tiếng ngáy khò khò.

Ta nhẹ nhàng tiến đến bên tai Lâm Phóng, nhỏ giọng nói: “Nếu

không…… ngươi tựa vào đùi ta…… ách…… nghỉ tạm…… một
chút……”

Lâm Phóng đột nhiên mở to mắt, thẳng tắp nhìn ta. Ta không biết nên

hình dung ánh mắt của hắn lúc này như thế nào nữa!

Còn chưa đợi ta suy nghĩ xem ánh mắt kia rốt cuộc chứa hàm ý gì, hắn

đột nhiên duỗi tay, nâng gáy của ta. Trước mặt bỗng tối sầm lại, môi của
hắn đã đè lên môi ta……

Ta rõ ràng mở to mắt lại cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, trong ngực

tựa như có con thỏ, đang không ngừng nhảy loạn. Cái gì mà võ lâm, cái gì
mà lão tiền bối, sớm đã bị ta quẳng lên chín tầng mây. Trong đầu lúc này,
chỉ có cuồng loạn hai chữ:

Lâm Phóng!

Môi hắn lạnh buốt nhưng hơi thở lại nóng rực, mạnh mẽ mút lấy môi ta,

một tay đem hắn ôm ta trước ngực, một tay mạnh mẽ áp chế đầu của ta,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.