MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 607

khiến ta không thể cử động.

Một lát sau, hắn mới buông ra, thế nhưng vẫn nhìn chòng chọc ta như

cũ, không nói lời nào. Ánh mắt kia, thậm chí có chút mãnh liệt.

Trước giờ chưa gặp qua…… Lâm Phóng như vậy bao giờ. Ta chỉ cảm

thấy trên mặt nóng rát, trong lòng như có lo sợ bất an. Nhìn quanh bốn phía
– hoàn hảo! Những người khác đều chưa phát giác ra!

Quay đầu lại, chỉ thấy khóe miệng của hắn chậm rãi cong lên, ánh mắt

cũng dần dần nhu hòa. Hắn khẽ hỏi: “Xấu hổ?”

Ta lúc này mới cả giận nói: “Bị người khác nhìn thấy thì biết xử lý như

thế nào đây? Ngươi vừa rồi thế nào lại…… lớn mật……”

Lâm Phóng lắc đầu, hình như có chút tự giễu cười cười nói: “Ngươi nói

đúng. Sau này tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.”

Ta bỗng dưng ngây người …… tại sao nghe hắn nói như thế, trong lòng

lại có chút thất vọng……

Chiến Thanh Hoằng! Ngươi… Ngươi… Ngươi thật không biết liêm sỉ!

Đã qua hơn nửa canh giờ, rừng rậm phía xa bắt đầu có động tĩnh. Đám

người Hoắc Dương sớm đã chuẩn bị xuất phát. Lâm Phóng cước bộ chậm
chạp, ta thi triển khinh công cầm lấy tay hắn, người khác không có phản
ứng gì. Thế nhưng tiểu tử Hoắc Dương lại ở một bên cúi đầu cười, bày ra
bộ dạng lo xa nghĩ rộng.

Ta dẫn Lâm Phóng đi ở giữa đám người. Khinh công của ta vốn cao

nhất trong đám người ở đây, lúc này lại chậm rãi duy trì tốc độ ở chính
giữa, cho dù dẫn theo Lâm Phóng, cũng không có sử dụng hết sức lực. Hai
bên cây cối nhanh chóng lui về phía sau, gió rét lạnh buốt thét gào ở bên
tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.