MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 614

Ta cùng Hoắc Dương không rõ ý tứ, nhìn về phía Lâm Phóng, hắn lại

cười đến cao thâm khó lường. Không ngờ một giây sau, Giản sư thúc lại
nói với hắn: “Lâm Phóng, lão phu sắp sửa truyền thụ cho bọn họ, thứ cho
không thể truyền ra ngoài.” Lâm Phóng gật gật đầu, xoay người đi vào nhà
đá.

Nhìn Giản sư thúc hiếm khi có được khuôn mặt nghiêm túc, ta không

khỏi có chút khẩn trương. Kỳ thật mười ngày này, hắn chỉ điểm vụn vặt cho
chúng ta nhưng ta đã cảm thấy đao pháp bản thân tiến bộ rất nhiều. Thậm
chí hiện tại đối diện với đao khách nổi tiếng đương thời ta cũng dám cầm
đao khiêu chiến.

Nhưng Giản sư thúc lại càng lúc càng không hài lòng, cho đến tận hôm

nay, mới lộ ra thần sắc vừa lòng. Ta không rõ, hắn là đang truy cầu cái gì?
Hắn rốt cuộc muốn dạy bảo chúng ta như thế nào?

Hôm nay thời tiết cực ấm áp, băng tuyết cũng dần dần tan ra, đoán

chừng mùa xuân sắp đến. Chúng ta đều mặc đồ võ sĩ, cầm đao đứng giữa
trời tuyết.

Giản sư thúc đứng ở trước mặt hai chúng ta, chậm rãi rút ra “Minh

Hồng” từ bên hông. Nhìn thấy đao sắt tựa như không phải sắt, ẩn ẩn phát ra
tia sáng. Tinh thần ta rung động – sư thúc chỉ mới rút đao ra, ta cũng đã có
thể cảm nhận được hàn khí bức người.

“Hoắc Dương, nhìn kỹ!” Hắn nói nhỏ. Hoắc Dương cũng hiếm khi có

được vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Trời đất khoảnh khắc yên lặng, xung quanh dòng khí ngưng trệ. Giản sư

thúc một bên rực rỡ sáng rọi, giống như giao long xuất hải, ngạo nghễ tung
hoành; lại như sấm sét đánh bất ngờ, tư thế phi phàm! Hắn thân ảnh nhỏ
gầy lại như mang theo ánh sáng chói lóa, quát tháo gào thét, tựa như dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.