MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 62

Ôn đại nhân lại ngẩn người, bỗng nhiên ha ha cười: “Ngươi nha đầu

này, thực thú vị. Yên tâm, bản quan là người đầu đội trời chân đạp đất,
trung quân ái quốc, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi làm những việc thương
thiên hại lý.”

“Người nhà người có khỏe không?” Ôn đại nhân cười được hiền lành,

khiến cảm tình của ta tăng gấp bội, nên đem sơ qua tình hình trong nhà nói
ra.

Cuối cùng, Ôn đại nhân thở dài: “Nhân sĩ giang hồ tiêu diêu tự tại.

Không giống như chúng ta thân tại triều đình, muôn vàn tục sự quấn thân!”
(ý chỉ những điều tầm thường dây dưa).

“Cũng không phải.” Ta cau mày nói: “Ta cũng có rất nhiều lo sầu, cũng

có rất nhiều tục sự quấn thân a.”

Võ lâm đại hội, Lâm Phóng, còn có con trai ngươi, không phải đều là

chuyện rắc rối sao?

Võ lâm đại hội phải mặc váy này, cũng là chuyện buồn a!

Ôn đại nhân hiền lành nhìn ta: “Ngươi là đứa bé ngoan. Nghe nói ngươi

đem noãn tâm châu cho Hạ Hầu Dĩnh?”

“Đúng.” Lẽ nào Ôn đại nhân cũng muốn châu tử?

Không ngờ hắn lại nhìn ta khen ngợi, nói: “Hạ Hầu đại hiệp là nghĩa sĩ

Đại Tấn ta, năm gần đây giết rất nhiều hải tặc, tội phạm chạy trốn, lại tiếp
tế rất nhiều cho dân chúng nghèo khổ. Hắn muốn bảo vật ấy, nhất định là
có nơi để trọng dụng. Ngươi làm rất tốt.”

Nhưng đại bá à, con trai ngươi cũng cùng ta đoạt lấy châu tử a!

Oan gia nên giải không nên kết, thôi thì không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.