MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 679

Hắn gật gật đầu: “Hắn kế thừa vương vị, hôm qua chính thức chiêu cáo

thiên hạ. Vương thượng vì sao lại giam giữ ngươi?”

Ta tức giận trừng hắn: “Hắn nắm trong tay tính mạng hai mươi thủ hạ

chúng ta bức ta gả cho ngươi, ngươi còn hỏi ta vì sao bị nhốt tại nơi này?
Mộ Dung Khải, thúc cháu các ngươi thật sự rất lợi hại, ta bội phục!”

Hắn hoảng sợ nhìn ta, hai tay đồng loạt nắm lấy song sắt: “Không thể!

Vương thượng sẽ không làm chuyện như vậy?”

“Sẽ không?” Ta túm cổ áo vạch ra, hắn trừng lớn hai mắt, ta nói: “Đây

là Mộ Dung Hoàng đưa ta vào trong cung, dâng cho ông nội của ngươi vẫn
còn lưu lại! Nếu không phải Lâm Phóng tới cứu ta đúng lúc, ta đã……”

Mộ Dung Khải tựa hồ kinh ngạc đến ngây người, nhìn thấy miệng vết

thương trên cổ ta, lại nhìn mặt của ta.

“Bọn họ thế nhưng……” Mộ Dung Khải thở dài một hơi, trong lòng ta

run lên. Người thiếu niên này đã từng khóc qua, cười qua, nháo qua, nhưng
chưa bao giờ thấy hắn thở dài như vậy.

Một lúc lâu, hai chúng ta đều không nói chuyện.

Một lát sau, hắn đột nhiên nhìn chòng chọc ta, mặt lại đỏ: “Ngày mai,

ngươi sẽ gả cho ta sao?” Hai mắt của hắn vẫn giống như lần đầu gặp mặt
sáng ngời, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn khí khái anh hùng cùng thẳng
thắn. Trong giây phút đó, ta lại nói không ra lời.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện Yến vương gây ra với ta, lời Mộ Dung

Hoàng uy hiếp lại hiện lên trước mắt, ta chậm rãi nói: “Trừ phi ta chết.”

Hắn cúi thấp đầu xuống, không nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.