MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 681

“Ngươi……” Ta trơ mắt nhìn hắn đem chìa khóa kia rút ra.

“Mộ Dung Khải, đừng để cho ta nghĩ, Mộ Dung thị các ngươi tất cả đều

là hạng người hèn hạ vô sỉ! Không cần để ta hận ngươi cả một đời!” Ta
lạnh lùng nói.

Thân thể của hắn tựa hồ như run lên, nâng mắt nhìn ta, cười khổ nói:

“Chiến Thanh Hoằng, có mấy nam nhân, có thể tự tay thả nữ nhân mình
thích thích rời khỏi?”

Trong lòng ta run lên, bỗng nhiên cảm thấy, giờ phút này Mộ Dung

Khải, sớm đã không phải thiếu niên nghịch ngợm năm đó vui cười nói ta
trúng ý Lâm Phóng, không phải nam tử mới vào Thổ Cận thành lúc giận
dỗi không để ý đến ta. Hắn họ Mộ Dung, hắn cùng Mộ Dung Hoàng chảy
dòng máu giống nhau.

“Ngươi thả ta ra đi.” Ta bỗng nhiên không còn tàn nhẫn nói nữa, chỉ

cảm thấy trong lòng đau khổ, “Ngươi biết, ta sẽ không gả cho ngươi. Ta
muốn trở về Giang Đông.”

Chìa khóa trong tay hắn cứ ở giữa không trung, không tiến vào, cũng

không rút về.

Xung quanh bỗng nhiên có một dòng hàn khí quen thuộc tới gần, ta tinh

thần rung lên, mà Mộ Dung Khải còn đứng ngây tại chỗ, vẫn không nhúc
nhích nhìn ta.

Hàn quang cấp tốc xẹt qua, Mộ Dung Khải hai mắt đột nhiên trừng lớn,

hắn ngay cả kinh hô cũng không kịp phát ra, “bùm” một tiếng, ngửa mặt
ngã xuống.

Hắc y Hoắc Dương tra đao vào vỏ, cánh tay dài duỗi ra, liền đem chìa

khóa đưa vào khóa sắt. Chỉ nghe qua “Kẽo kẹt” một tiếng, chính giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.