MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 691

Trong lòng ta run lên, lúc ấy nhất thời mềm lòng, nhưng không phải là

như thế! Mộ Dung Khải, duy nhất thành niên nam tử Mộ Dung thị, người
thừa kế vương vị không thể tranh luận.

Hắn tuổi trẻ cường tráng, văn võ song toàn. Sớm đã không còn là thiếu

niên đơn thuần khả ái năm đó. Trong đầu ta hiển hiện bộ dạng hắn tối hôm
qua. Hắn cầm chìa khóa, nâng con mắt nhìn ta, ánh mắt ấy, không thua Mộ
Dung Hoàng, không thua Lâm Phóng. Trong nháy mắt vẻ lo lắng trong ánh
mắt ấy đã thay bằng ý muốn cướp đoạt và dục vọng chiếm hữu.

Ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Hoắc Dương cuối cùng nhịn không được, nói: “Thanh Hoằng không cho

ta giết.”

Lâm Phóng liếc nhìn ta, không dao động nói: “Không sao. Ta sẽ bảo vệ

nàng chu toàn.”

Chúng ta vội vàng rời đi, qua mấy ngày, rốt cục mùng hai tháng ba đến

được biên giới Đại Tấn. Truy binh phía sau sớm đã rút lui, một đường cũng
tính là thông suốt không bị ngăn trở. Thậm chí Giang Đông truyền đến tin
tức, vẫn chưa truyền tới tin đồn Lâm Phóng làm phản Tấn triều.

“Mộ Dung Khải.” Lâm Phóng nói. “Ta nghĩ nhất định là hắn, buông tha

chúng ta. Đoán chừng trong lòng hắn, cũng không chấp nhận hành động
của Mộ Dung Hoàng. Ta chỉ mong hắn vẫn bảo trì như vậy, không cần
giống Mộ Dung Hoàng. Chuyện đó đối với Đại Tấn ta cũng là một chuyện
tốt.”

Nhưng mà khi chúng ta cách Kiến Khang còn có hai trăm dặm, lại

truyền tới một tin tức kinh người — đại tướng quân Vương Đôn, tạo phản!

Vương Đôn phát hịch văn chiêu cáo thiên hạ, lên án mạnh mẽ Tư Mã thị

đủ loại tồi tệ, mà Hoàng đế cũng hạ lệnh, đánh dẹp Vương Đôn. Dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.