MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 692

trướng Vương Đôn có năm vạn thủy sư, từ Trường Giang mà tới, nhằm
thẳng vào Kiến Khang. Các thủ hạ cũ của Vương Đôn, cũng phất cờ hưởng
ứng, Kiến Khang nguy cấp! Mà dưới trướng triều đình binh lực khắp nơi
cũng nhanh chóng tập kết, hai bên giằng co ở Trường Giang!

Lâm Phóng nhận được mật báo, trầm mặc rất lâu, nhìn không ra vui

giận. Ta ở một bên không rõ nguyên do, chỉ là thấy hắn hai hàng lông mày
nhíu chặt, nhịn không được duỗi tay, vuốt nhẹ lên lông mày của hắn. Lại bị
hắn bắt lấy tay, đưa đến môi hôn. Ta có chút quẫn, bằng võ nghệ của ta,
muốn rút tay dễ như trở bàn tay.

Nhưng ta lại không rút về. Ở khách điếm trong trấn nhỏ, hắn ngồi ôm ta,

nhẹ giọng thăm hỏi: “Hoằng Nhi, Đại Tấn nguy cấp, chúng ta muốn đi cứu
sao?”

Ta không biết nên ra sao đáp. Hắn cười: “Nàng bây giờ đối với triều

đình thấy thế nào?”

Ta lắc đầu: “Ta không thích. Thực không thích.” Ngẩng đầu, nhìn ánh

mắt ôn hòa của hắn, ta nói tiếp: “Trước ta cùng Ôn Hựu, cũng vì triều đình
mà chia rẽ. Ta nhất định là có điểm hận. Hơn nữa bọn hắn dám bán đứng
ngươi! Điểm này không thể tha thứ!”

Lâm Phóng tươi cười, bộ dáng có chút cao hứng, nhẹ nhàng hôn lên

chóp mũi của ta một cái: “Rất tốt.”

“Rất tốt cái gì?” Ta nghi ngờ, hắn lại không đáp, ngược lại thăm hỏi:

“Nàng nghĩ Giang Đông võ lâm có nên ra tay hay không?”

Ta cắn chặt răng, nói: “Ra tay. Triều đình tuy không tốt đẹp gì, nhưng

cũng là quốc gia của chúng ta. Vương Đôn kia, các ngươi không phải vẫn
nói hắn đã mang phản tâm sao? Dù sao không thể giúp đỡ loại phản đồ
kia!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.