MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 689

Mà bên chân, Yên Chi trước khi chết cắt lấy đầu Mộ Dung Hoàng lộn

vòng lăn đến cạnh chân ta, bộ mặt dữ tợn, tràn đầy vết máu. Mục đích của
ta đã đạt được. Nhưng Yên Chi, ta đã sai sao? Nếu như ta không tới giết
Mộ Dung Hoàng, ngươi có phải hay không sẽ không chết? Còn có hài tử
trong bụng?

Ngoài cửa tiếng động càng lúc càng lớn, ước chừng là thị vệ ngày càng

tụ tập nhiều hơn. Ta nhặt lên Đế Lưu, đôi tay lại ngừng không được run rẩy.
Trước mắt không khống chế được mà hiện lên hình ảnh nữ tử tươi đẹp mà
ấm áp, ở dưới ánh trăng ôn nhu nàng nói với ta, nói nàng muốn sinh hạ hài
tử cho hắn, sau đó sẽ tiếp tục trở lại giang hồ. Yên Chi giáo chúng còn rất
kính yêu nàng, nàng không thể vứt bỏ bọn họ.

Trong lòng ta đau nhức thảm thiết, ngoài cửa sổ có người nào đó gọi tên

của của ta, hắn phá cửa sổ mà vào, một phen xách lên đầu Mộ Dung
Hoàng, bắt lấy ta bỏ chạy. Một đường giẫm đạp lên rất nhiều thi thể, rất
nhiều ánh lửa, rất nhiều hận ý bao hàm trong mắt, ở trước mắt ta lưu quang
cực nhanh xẹt qua.

Ta lệ rơi đầy mặt, cơ hồ nghẹn ngào.

Lâm Phóng, Lâm Phóng, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy được, chúng ta

đi con đường này, thì ra là máu chảy thành sông như vậy!

——————

Thời điểm trời sáng, ta cùng Hoắc Dương đã chạy tới rừng rậm cách

thành trăm dặm. Vừa bước vào một bước chân, liền có hộ vệ ngăn lại, nhìn
thấy chúng ta, mừng rỡ, hô hoán: “Đã trở về! Đã trở về!”

Hoắc Dương kéo ta đi vào bên trong, mới đi mấy bước chân, liền gặp

Lâm Phóng đứng ở đó, sắc trời xám trắng càng nổi bật một thân quần áo
bạch sắc của hắn, lại có mấy phần tiều tụy gầy yếu. Hắn trông thấy chúng
ta, nhíu mi chào đón, tóm lấy hai cánh tay của ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.