MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 206

OK, dừng lại. Nghĩ đến sự bất lực khi còn chưa biết phải cười như thế

nào cho tử tế cũng giống như nghĩ tới việc tham gia cuộc thi ba môn phối
hợp trước khi biết bơi.

“Chương trình sáng nay hay quá,” Frank nói, ghi lại món cà ri anh gọi.

“Tôi rất thích phần cậu nói về các x

“Cảm ơn.” Thấy không? Với Frank thì anh có thể cười thoải mái, không

sao cả. Rồi Deborah cũng tới và anh lại cười. Có công mài sắt có ngày nên
kim.

Deborah vui vẻ nói. “Frank có nói với cậu về chuyện các xơ chưa? Ông

ấy cười đến mức phun cả cà phê ra đằng mũi.”

“Ông có thể lên chương trình Britain’s Got Talent với tài đó đấy,” Ash

nói.

“Cà ri gà cho Ash đi, cô bé.” Frank rình chặn Fia lại khi cô từ bếp đi ra

và Ash thấy cơ mặt bắt đầu co lại theo hướng quen thuộc. Trời đất, chắc
chắn đây là cảm giác khi biến thành Hulk, người Không Lồ Xanh. OK, cứ
lờ lớ lơ đi và gắng lên, phân tán sự chú ý của cô… phải rồi, đúng thế, làm
cô phân tán bằng khả năng hóm hỉnh nổi tiếng và sự quyến rũ chết người…

“Thế còn cô thì sao? Tôi có làm cô phun cà phê ra đằng mũi không?”

Fia chằm chằm nhìn anh. Deb cũng vậy. Một khoảng lặng đờ người chắc

chỉ một hai giây nhưng lại có cảm giác như hai mươi giây vậy. Tuyệt chưa;
có lẽ đó là câu dài nhất anh có thể nối lại để nói với cô, vậy mà anh lại nói
thế này sao?

“Xin lỗi, xin lỗi.” Ash thấy luồng khí nóng hừng hực bốc lên cổ. “Ý tôi

không phải vậy. Bọn tôi đang nói chuyện về chương trình của tôi sáng
nay… về bà xơ khỏa thân… không biết cô có nghe nói chưa...?”

“Chưa.” Fia thờ ơ nói. “Tôi chưa nghe.”

“Ồ, hay lắm đấy.” Anh không muốn ở thế thủ; lời nói cứ tuôn ra như vậy,

có lẽ do kết quả của cơ bị bó chặt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.