MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 244

“Tớ biết.”

“Nào, đừng thế mà, đừng khóc.” Tay Johnny nắm tay cô. “Có chuyện gì

thế?”

Tất cả ký ức bị xáo trộn như đống bùn trong xô. Cleo nhớ lại buổi chiều

kinh khủng khi dì Jean, say bí tỉ và hầu như không còn đứng vững nữa, nói,
“Bé con ơi, nhìn hai chúng ta này, có giống nhau không chứ, hả? Dì và cháu
ấy?” Dì vung tay choàng quanh Cleo trước khi cô kịp tránh, đặt một cái hôn
ướt át lên mặt cô. “Rồi khi nào lớn cháu sẽ giống y hệt dì!”

Điều đó, với một đứa trẻ mười hai tuổi, chẳng phải ý hay ho gì. Và thật

ngu ngốc là Cleo không thể xóa được ý nghĩ đó khỏi đầu. Có lẽ thật nực
cười, nhưng hàng năm trời sau đó, cô đã bị ám ảnh với nỗi sợ hãi rằng một
ngày nào đó cô sẽ biến thành dì Jean.

“Thôi nào.” Johnny lấy ngón cái lau nước mắt trên má cô. “Đừng khóc.

Tớ xin lỗi.”

“Không sao đâu, tớ không sao.” Chắc do hoóc môn thôi. Cleo thở ra,

bình tĩnh lại. Chắc hắn nghĩ mình quá ủy mị.

“Tớ nghĩ lớn lên cùng với người dì như dì Jean hẳn là khó khăn.” Hắn

vừa nói vừa vỗ lưng cô xoa dịu. Hôm nay hắn không dùng nước sau cạo râu
nhưng cái mùi sạch sẽ và tự nhiên của hắn, nếu đúng là như vậy, thậm chí
còn thôi miên hơn. “Cậu không nên xấu hổ về dì ấy, cậu biết không?”

Cleo gật đầu. “Nhưng dì ấy đúng là đáng xấu hổ. Không ai biết được dì

ấy sẽ làm gì tiếp theo.” Vai cô bắt đầu thả lỏng khi hắn xoa tay nhẹ nhàng
thành vòng tròn sau lưng cô. “Tớ thấy xấu hổ vì b xấu hổ. Cậu có hiểu
không? Dì làm cho mọi người phải xấu hổ và tớ đã ước giá như dì biến
mất.”

Và dì ấy làm mình sợ chết khiếp, bởi nếu chuyện đó có thể xảy ra với dì

Jean, thì ai mà dám chắc là nó không xảy ra với mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.