MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 67

Khi nghe chuyện này, Abbie càng tự thu mình lại. Hoảng sợ, Tom thú

nhận với bác sĩ lý do vợ mình bị suy sụp tinh thần, tự rước về một bài giảng
đạo đức về việc họ đã ngu ngốc và vô trách nhiệm đến thế nào mới thử nhờ
mang thai thuê; bất cứ kẻ khờại nào cũng biết đó là công thức chắc chắn
dẫn đến thảm bại.

Việc bác sĩ nói đúng không giúp họ cảm thấy dễ thở hơn. Abbie không

hiểu sao cô vẫn còn muốn sống nữa, khi rõ ràng cô quá cả tin, thảm hại và
vô dụng. Điều duy nhất ngăn cô không uống thuốc tự vẫn là vì cô cũng
chẳng buồn làm chuyện đó nữa.

Nếu nói rằng cô không bao giờ muốn gặp Patty Summers nữa thì sẽ là

câu nói giảm nói tránh hay nhất trong năm, nhưng ít nhất chuyện này cũng
dạy cho cô một bài học. Rằng không bao giờ, không một lần nào nữa cô
được phép tin một người đàn bà khác bằng cả giấc mơ và hy vọng của
mình.

CHƯƠNG 9

Giờ đây, sau mười chín năm, Abbie nhận ra rằng Tom đang nắm tay cô.

Cô cảm thấy như người ta lấy óc của cô ra, lắc mạnh như lắc quả cầu tuyết,
rồi sau đó để trả lại vào đầu nhưng lộn ngược. Những gì anh nói với cô đơn
giản là không thể tin được; không thể là sự thật. Nhưng thẳm sâu bên trong,
cô biết anh nói thật.

“Patty đã lừa chúng ta,” Tom lại nói. “Cô ta đã có thai sau lần thử đầu

tiên. Nhưng cô ta nhận ra không thể giao lại đứa con cho chúng ta. Cô ta
không biết là cảm giác lại khác biệt đến vậy, nhưng đúng như thế. Ngay sau
khi hoóc môn thay đổi, cô ta biết mình muốn giữ đứa bé. Vì thế nên cô ta
bảo mẹ, và bà ấy hứa sẽ giúp… chuyện là thế đó.”

“Cô ta lấy con của chúng ta. Cô ta đã ăn cắp nó.”

“Về luật pháp, đó không phải con chúng ta.” Giọng của Tom rất nhẹ

nhàng nhưng cô cảm thấy nỗi đau anh cũng phải chịu đựng. Đứa bé mười
tám tuổi này là một nửa của Patty, một nửa của anh. Con bé là con đẻ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.