MINH TRIẾT THIÊNG LIÊNG - TẬP 2 - Trang 240

phước lành trên trái đất, là sự tiếp cận hòa tan ý nghĩa Thượng Đế. Đạo
của Trời: phước lành.

Cái không phải là Đạo, là sự nhiễu nhương vô nghĩa, hỗn loạn.

Ngoài con Đường Đạo ra cả đều không phải là đường. Nếu đời sống
chệch khỏi Đường, đời sống bị đánh mất toàn bộ. Luật pháp? Càng
nhiều điều cấm sự nghèo khó của dân chúng càng lớn. Kinh tế? Càng
nhiều công cụ của cải, trong nhà nước càng nhiều nhiễu nhương. Sự
giáo dục? Càng nhiều kẻ khôn khéo, càng lắm mâu thuẫn. Càng nhiều
luật pháp và quy tắc, càng lắm kẻ trộm và kẻ cướp. Tại sao dân chúng
khó bảo, bởi dân chúng biết nhiều quá. Bởi vậy kẻ nào cai trị đất nước
bằng tri thức, kẻ đó là kẻ cướp của đất nước; kẻ nào cai trị đất nước
bằng phi tri thức, kẻ đó là phước lành của đất nước. Ai nhận biết cả
hai điều này, người đó đã gặp luật của Trời. Sở dĩ các con sông và các
hồ nước biết chấp nhận sự cúi đầu của các thung lũng, bởi chúng
không biết cúi đầu. Bởi vậy chúng là các nhà vua”.

Đạo không phải là luật, không là sự thống trị, không là quyền lực,

không là sự thực hành, không dùng để chuyện trò, không thể trình bày.
Đạo chỉ là con Đường. Con đường của sự sống. Đạo chỉ có nghĩa ngần
này: tồn tại - vô tội, vô tư, trẻ thơ, đơn giản, trực tiếp.

“Cả thế gian cho rằng Đạo tuyệt vời. Nhưng có vẻ như không có

khả năng thực hiện. Đấy chính lại là cái tuyệt vời trong nó. Bởi vì khả
năng thực hiện chỉ dẫn đến sự chia rẽ. Có ba của báu: tình yêu
thương… việc làm tròn bổn phận… và sự nhún nhường. Tình yêu
thương làm con người trở nên dũng cảm; việc làm tròn bổn phận làm
con người trở nên cao thượng; sự nhún nhường tạo cho con người khả
năng cai trị”.

4.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.