MINH TRIẾT THIÊNG LIÊNG - TẬP 3 - Trang 199

lại sự bảo tồn mình một cách quằn quại, và điều này khiến con người
đánh mất hoàn toàn ý nghĩa của nó.

114.

Một điều trong nửa sau của thế kỉ XX ai cũng biết: chủ nghĩa Giáo sĩ
mang tính chất tôn giáo thời trung cổ đã đảm bảo một sự sống có trật tự
cao hơn cho con người, so với chủ nghĩa Giáo sĩ chính trị quan liêu duy
lí.

Về bản chất thực ra không có gì thay đổi, bởi sự phá hủy sự sống

lúc đó cũng như bây giờ phơi bày bản thân nó như một quyền lực tốt
đẹp nhất. Trước cái mặt nạ sặc sỡ thời trung cổ, kể cả bị thôi miên đi
chăng nữa nhưng vẫn còn có thể nhân danh một cái gì đấy.

Trước guồng máy, đến sự giả dối cũng không đạt được bất cứ điều

gì. Hồi đó, ít nhất từng có tội lỗi, giàn thiêu và sự dối trá, giờ đây chỉ
còn một giọng rên rỉ đơn điệu tiêu hóa sự sống, và được cả một hệ
thống duy lí biến con người thành pho tượng và bảo vệ sự dửng dưng
của nó.

115.

Sau khi con người một nghìn năm trăm năm sống dưới một quyền lực
như vậy - một hệ thống chống lại sự thật (nhận thức), giờ đây nó sống
dưới một quyền lực hệ thống thiếu sự thật (nhận thức). Trước kia có thể
chết vì sự thật. Còn trong một hệ thống thờ ơ với sự thật không có cả
đau khổ, và có nhà tù, còn cái chết thì vô nghĩa. Thời của Đại Pháp
Quan cần bịt mũi để bước vào, còn giờ đây cần từ bỏ sự sống và đưa cả
đời sống ra đổi lấy một mẩu tồn tại.

Trong cơn kích động giận giữ chống lại sự thật, con người vẫn có

thể biết về sự thật của hiện hữu người, còn giờ đây sự thật về sự sống
nếu còn chút ý nghĩa nào, cùng lắm chỉ còn là một sự bê bối và nực
cười. Giữa trạng thái cướp giật, thảm hại, giả dối, bẩn thỉu không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.