MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 135

Diệp Trí Viễn chau mày, giận dữ đứng dậy: “Ra thì ra, cô tưởng rằng

tôi thèm lắm đấy à? An Hạ Dao, sau này cô đừng có mà hối hận!”

An Hạ Dao vội đứng dậy theo, đi nhanh ra cửa.

Diệp Trí Viễn đứng ở cửa, như chờ An Hạ Dao nói gì đó, không ngờ,

An Hạ Dao lại đóng mạnh cửa lại, mạnh đến mức khiến Diệp Trí Viễn cũng
giật mình.

“Dao Dao, em cứ phải như vậy mới được sao?” Diệp Trí Viễn gầm lên

từ phía sau cánh cửa.

An Hạ Dao không trả lời, tay nắm lại thành nắm đấm, rồi từ từ đứng

dựa vào cửa và trượt xuống vẻ bất lực, đáp một câu với vẻ tự giễu cợt
mình: “Không như vậy thì phải như thế nào đây?”

Nếu không cứng rắn, bướng bỉnh và kiêu hãnh đứng dậy như thế thì

làm sao cô có thể quên được bi kịch bị Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn coi
là tấm bia đỡ đạn?

Một trái tim thơ ngây, cuồng nhiệt như vậy, một trái tim đã yêu một

cách nghiêm túc, cố chấp và bằng tất cả tình cảm như vậy đã bị trà đạp, bị
xé một cách không thương tiếc và bị chính mình đánh mất.

Bị người khác vứt bỏ tình cảm, không đáng tiếc, nhưng tình cảm bị

chính mình vứt bỏ mới là nỗi đau thực sự. An Hạ Dao cứ ôm lấy mình như
thế, mặc cho nước mắt tuôn trào, chan chứa. Nỗi đau không thể thốt thành
lời này mới thực sự là nỗi đau.

Hạ Dao tưởng rằng mình đã quên Trí Viễn, quên mối tình ấy, quên

chuyện mình bị coi là bia đỡ đạn rồi, nhưng khi Diệp Trí Viễn xuất hiện
trước mặt cô bằng xương bằng thịt, thì cô không thể không thừa nhận, càng
là những thứ mà cô muốn quên đi nhất thì càng không thể nào quên được,
thậm chí dù đã 10 năm rồi, cô vẫn còn cảm thấy rất rõ, nỗi đau tê tái mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.