MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 297

“Sợ em ngủ một mình không ngon, nên đến với em thôi!” Diệp Trí

Viễn nháy mắt với An Hạ Dao, đáp với vẻ mặt đắc ý.

“Ai cần anh đến cùng? Anh cút đi!” Nhìn vẻ mặt ấy của Diệp Trí Viễn,

cơn giận dữ trong lòng An Hạ Dao lại bùng lên, chuyện hôm qua đã khiến
cô khóc sưng cả mắt, rồi lại phải đi một quãng đường xa về nghe cha mẹ
giáo huấn cả tiếng đồng hồ. Thế mà, hôm nay Diệp Trí Viễn đến với vẻ mặt
tỉnh queo, làm như cô mới là người chuyện không có g cũng làm thành
chuyện.

“Anh không đi!” Diệp Trí Viễn nằm xuống giường, ôm lấy An Hạ

Dao, mặt cũng tỉnh bơ.

“Diệp Trí Viễn, rút cuộc anh có cút hay không? Nếu anh không cút, tôi

gọi người đấy!” An Hạ Dao giận dữ chỉ tay về phía cửa, gầm lên.

“Gọi ai? Cha mẹ em ư?” Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, miệng nở nụ

cười: “Anh nghĩ, nếu em mà gọi, đảm bảo cha mẹ em sẽ trói hai chúng ta
lại với nhau, em có tin không?”

An Hạ Dao cố gắng hít một hơi thở sâu, nghiến răng, cố gắng nén cơn

giận xuống, vì Diệp Trí Viễn đã nói ra những điều rất thật.

Diệp Trí Viễn ghì An Hạ Dao xuống giường, rồi nhanh nhẹn chồm lên

người cô, giữ chặt lấy cô.

“Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?” An Hạ Dao đỏ bừng

mặt, cô thực sự không dám kêu to lên, nếu chẳng may ông bà An mà đẩy
cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ rất sững sờ.

“Anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm em ngủ một lúc thôi.” Diệp

Trí Viễn ôm chặt lấy cô như ôm con thỏ bông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.