MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 299

“Có nghĩa là anh về nhà rồi mà cũng không nói với em?” An Hạ Dao

ngước mắt lên, lườm Diệp Trí Viễn, “Buổi tối gọi điện đến nhà em mà
không gọi điện cho em, anh có ý gì thế?”

“Chẳng phải là em đang giận là gì, anh mà có nói thì em cũng chằng

thèm nghe!” Diệp Trí Viễn phân trần với vẻ vô tội: “Tối muộn hôm qua,
anh cũng đã gọi cho em bao nhiêu lần mà em có nghe đâu?”

Nhắc đến đây, An Hạ Dao không khỏi thấy xấu hổ, cô vùi mặt vào

ngực Diệp Trí Viễn, khẽ nói: “Thực ra, tối hôm qua em không ngủ được,
mãi đến gần sáng mới mơ màng được một lúc…”, nửa câu sau là: vừa mới
mơ màng được một lúc thì đã bị Diệp Trí Viễn đánh thức.

“Vậy thì chúng ta ngủ thêm một lúc đi!” Diệp Trí Viễn xoay người,

ôm An Hạ Dao vào lòng, ngáp một cái rồi nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ.

An Hạ Dao cũng tìm một tư thế thoải mái trong lòng Diệp Trí Viễn và

thiếp đi.

Quả bom trong lòng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn trong suốt 10 năm

qua, cuối cùng đã được giải quyết một cách êm đẹp như vậy.

An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn ngủ cho tận tới lúc mặt trời lên ấy con

sào mới uể oải ngáp và tỉnh dậy. Sửa soạn xong, bước ra khỏi phòng thì đã
thấy ông bà An đang ngồi xem phim Hàn Quốc trước ti vi, tươi cười hỏi:
“Dậy rồi hả? Đói chưa, chúng ta ăn cơm thôi.”

An Hạ Dao cảm thấy hơi ngượng, nhìn lên bàn ăn thịnh soạn, trong

lòng rất cảm động, nhìn lên đồng hồ thì đã gần 1 giờ, “Cha mẹ chờ chúng
con mới ăn cơm à? Muộn quá rồi!”

“Đúng thế, sao cha mẹ không ăn trước đi?” Diệp Trí Viễn kéo An Hạ

Dao ngồi xuống, nói xen vào với vẻ hối lỗi: “Hai đứa chúng con chẳng để ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.