MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 56

nhiều học sinh ngồi dưới bụm miệng cười, nhưng vì thấy thầy giáo vừa mới
đập bàn nên cố nín.

“Cùng tắc độc thiện kỳ thân/ Phú tắc thê thiếp thanh quần” (Nghĩa là

nghèo thì chỉ có một mình, giàu thì thê thiếp cả đống), thầy chủ nhiệm đọc
xong câu đó thì cả lớp cũng cười ồ cả lên. An Hạ Dao cũng bịt miệng, cười
bò cả ra bàn.

Vẻ mặt điển trai của Diệp Trí Viễn không hề tỏ ra chút lúng túng nào,

nói với vẻ bình thản: “Đừng ồn, trật tự” Tiếp đó quay mặt lại nhìn về phía
thầy chủ nhiệm với vẻ hớn hở: “Thầy đọc tiếp đi ạ! Có thể làm ọi người
cười, em cảm thấy mình cũng rất thành công!”

Thầy chủ nhiệm lại đập xuống bàn lần nữa, vì dùng sức quá mạnh, nên

bàn tay hơi đau, bất giác chau mày, vẩy tay, có thể thấy thầy đã rất tức giận,
nên mất cả bình tĩnh: “Trí Viễn, em nói đi? Còn muốn học nữa hay không?”

Trí Viễn có vẻ bất lực, chớp chớp đôi mắt đẹp, láu lĩnh đáp: “Có chứ,

sao lại không? Em muốn học ạ?”

“Vậy, em xem lại thái độ của mình có phải đang đi học không?” Thầy

giáo chủ nhiệm tức giận đấm vào ngực mình: “Em nhìn đi, người khác
được 145 điểm, thế mà em được 0 điểm, 0 điểm!” Rồi nhìn Diệp Trí Viễn
với vẻ vô cùng đau khổ, khẽ kêu lên: “Chí ít thì em cũng phải được bằng số
lẻ của người ta chứ!”

Diệp Trí Viễn nhìn vào bài thi chi chít những khoanh và gạch đỏ, gật

đầu với thầy chủ nhiệm, tỏ ra đã tiếp thu lời thầy, rồi quay người, nói to về
phía cả lớp: “Ai đã được 145 điểm?”

An Hạ Dao giơ tay theo phản xạ tự nhiên, rồi lập tức ngây người ra,

nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh như băng của Diệp Trí Viễn, đang nhìn cô
bằng đôi mắt giận dữ: “Cậu không có việc gì hay sao mà thi giành điểm cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.